Xuyên Vào Thế Giới Mới, Làm Giàu Không Cần Lo Nghĩ - Chương 919
Cập nhật lúc: 2024-10-17 21:49:55
Lượt xem: 67
Chú út nhà họ Thẩm kết hôn, người còn vui mừng hơn cả chú rể đó chính là ông cụ Thẩm, cứ đi khoe khoang với đám bạn già của mình là cô con dâu út của mình có bản lĩnh thế nào.
Văn giáp cốt mà viết như viết chơi, những người có mặt ở đây ai có thể làm được.
Chờ khi Thẩm Bác Quận đưa Lâm Ngọc Trúc tới, ông cụ Thẩm lại chỉ vào đứa cháu dâu yểu điệu nhà mình nói: “Nhìn xem, hai đứa nhỏ nhà tôi tìm vợ người sau lại đẹp hơn người trước. Cháu dâu của tôi đang làm ở nhà xuất bản công xã đấy, cũng là người có ăn có học, bây giờ đang nghiên cứu những tác phẩm nổi tiếng cùng với các tiền bối, đây là chuyện ai nói muốn nghiên cứu là cũng nghiên cứu được sao.”
Đám bạn già đang ngồi đây bĩu môi, xem ông già này ngông cuồng chưa kìa.
Ông cụ Thẩm thấy mọi người ngay cả một câu cũng không phản bác lại được thì cười to hai tiếng.
Bởi vì con và cháu trai mà đã phải nín nhịn rất nhiều năm rồi, cuối cùng cũng được xả ra.
Mẹ Thẩm thấy ông cụ Thẩm hiếm khi vui mừng như vậy, cũng không ngăn cản ông cụ uống nhiều thêm hai ly, mà lại thân thiết kéo Lâm Ngọc Trúc đi làm quen với các anh em họ hàng khác.
Nhà bác cả vẫn là không về được.
Bây giờ làm quen về cơ bản thì đều là trực hệ và bàng hệ của nhà họ Thẩm.
Mẹ Thẩm bảo Lâm Ngọc Trúc chào bằng gì thì Lâm Ngọc Trúc liền cười ngọt ngào chào như vậy.
Đi một vòng, không nhớ nổi một ai cả...
Mẹ Thẩm kéo cô cười ha ha nói: “Nhất thời giới thiệu nhiều như vậy, có thể là không nhớ nổi, nhưng gặp hai ba lần là cũng biết mà. Đừng có đặt nặng.”
Lâm Ngọc Trúc cười ngọt ngào một tiếng, gật gật đầu.
Mẹ Thẩm nhìn thấy bộ dạng khéo léo của con dâu tương lai thì lại muốn cười.
Một bữa tiệc rượu thì đôi vợ chồng son mới là nhân vật chính, mẹ Thẩm và Lâm Ngọc Trúc trò chuyện mấy câu rồi lại đi tới bên cạnh đôi vợ chồng son để giúp đỡ.
Bữa tiệc rượu này hạ màn trong sự vui mừng của cả chủ lẫn khách.
Cuộc sống của Lâm Ngọc Trúc lại khôi phục như bình thường, ban ngày bận rộn làm việc ở nhà xuất bản, tan làm thì đi tìm Lý Hướng Vãn thương lượng những hạng mục công việc của công ty các cô.
Sau đó lại trở về nhà em trai lại tiến hành thai giáo cho tiểu bảo bảo, một ngày bận rộn làm liên tục không nghỉ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-the-gioi-moi-lam-giau-khong-can-lo-nghi/chuong-919.html.]
Nhưng mẹ Lâm đã không còn quan tâm nổi tới cô nữa rồi, vừa phải chuẩn bị chăn đệm, quần áo, các loại đồ dùng cho đứa nhỏ mới sinh, lại vừa phải chuẩn bị đệm hỉ, chăn hỉ cho cô thành thân, một ngày còn bận rộn hơn của Lâm Ngọc Trúc.
Mẹ Lâm đang bận rộn cũng tranh thủ thời gian rảnh than phiền với con dâu: “Sinh nhiều quá cũng không tốt, bận rộn việc cưới xin, mẹ còn mệt hơn cả người kết hôn.”
Dương Liễu che miệng cười một tiếng, thật thà nói: “Đông con, ăn tết mới náo nhiệt.”
Mẹ Lâm cười một tiếng: “Vậy cũng phải, đáng tiếc các con lại bị kế hoạch hóa gia đình.”
Dương Liễu mím môi một cái, nói: “Vậy thì nuôi dạy một đứa con cho thật tốt vậy.”
Mẹ Lâm gật đầu, đồng ý nói: “Đúng là lý này, nuôi làm sao cho có bản lĩnh hơn cả cô nhỏ của nó ấy, tới lúc các con già cũng không cần bận tâm gì nữa.”
Dương Liễu cười ôn hòa: “Dạ.”
Sau khi ra trường, Lâm Ngọc Trúc phát hiện càng ngày cuộc sống càng áp lực, chưa làm gì mà đã qua hơn một tháng rồi.
DTV
Cách ngày dự sinh của Dương Liễu cũng chẳng còn mấy ngày, Lâm Lập Dương cũng không dám chạy ra ngoài nữa, Mã Đức Tài cũng dứt khoát nghỉ ngơi hai ngày. Hai năm nay nay người cứ cần mẫn như con lừa xay cối đá vậy, làm việc bất kể ngày đêm.
Hiển nhiên đứa nhỏ này lo nghĩ cho mẹ ruột của mình, cha ruột vừa về, buổi sáng ngày hôm sau nó đã bắt đầu có động tĩnh rồi.
Dương Liễu xuất hiện m.á.u báo sinh, Lâm Lập Dương khiêng xe ba bánh ra sân, mẹ Lâm xách túi lớn túi nhỏ, Lâm Ngọc Trúc đỡ Dương Liễu, cha Lâm tay chân luống cuống đi theo đằng sau đóng cửa, khóa cửa, cả nhà hoang mang rối loạn đi tới bệnh viện.
Đợi sau khi Dương Liễu bị đẩy vào phòng sinh, Lâm Lập Dương còn mất hết hồn vía nhìn quanh cửa, trông đợi là có thể nhìn thấy chút gì đó.
Vẻ mặt mẹ Lâm và cha Lâm thì vô cùng căng thẳng, Lâm Ngọc Trúc nhìn thấy vậy, được rồi, cô sẽ đi thông báo cho nhà họ Dương vậy.
Sau khi bác Dương và bác gái Dương biết cũng không biết đi đâu, là Lâm Ngọc Trúc lái xe ba bánh tới đón bọn họ, chờ khi ra khỏi sân, bác Dương trực tiếp lái xe ba bánh tới, hét: “Hai người các bà đừng có lề mề nữa, mau lên đây.”
Lâm Ngọc Trúc vừa đi lên vừa hỏi bác gái Dương: “Bác gái, bác trai cháu có biết lái xe ba bánh không?”
“Biết chứ, lúc còn trẻ có từng lái một khoảng thời gian rồi.”
Lâm Ngọc Trúc gật gật đầu, vậy là được rồi.
“Chỉ là không biết đi xe đạp thôi.” Bác gái Dương bất thình lình chê bai nói.
Lâm Ngọc Trúc phụt một tiếng, bật cười.