Xuyên Vào Thế Giới Mới, Làm Giàu Không Cần Lo Nghĩ - Chương 784
Cập nhật lúc: 2024-10-15 22:44:46
Lượt xem: 32
Lâm Ngọc Trúc lơ mơ biểu đạt một chút, trong hai nhà thì cửa hàng bên này của cô để đến cuối mới sửa.
Ông Dương bày ra biểu cảm ông ấy đã hiểu, gật gật đầu.
Nói là tiền công của con trai tính theo tháng, cứ dựa theo tiền lương ở trong công xưởng là được.
Lâm Ngọc Trúc lập tức mặt mày hớn hở nói: “Đấy chẳng phải chiếm tiện nghi của lão nhân gia ông rồi sao.” Dù gì ông Dương còn phải giúp trông coi nữa mà.
Ông Dương khoát tay, không thèm để ý nói: “Căn nhà này của cháu cũng coi như để nó luyện tay.”
Lâm Ngọc Trúc vừa nghe ông Dương nói như vậy, trong lòng nổi lên một sự kính trọng.
Sau khi hai ông cháu thương lượng xong xuôi, Lâm Ngọc Trúc mời ông Dương đi quán cơm quốc doanh ăn một bữa cơm.
Ông ấy lắc đầu nói: “Không ngon.
Về nhà thôi.”
Lâm Ngọc Trúc: ....
Sau khi tạm biệt ông Dương, Lâm Ngọc Trúc đi quán cơm quốc doanh mua bánh bao nhân thịt, sau đó đi đến phố Tú Thủy.
Mẹ Lâm vẫn đang bận rộn.
DTV
Sau khi Lâm Ngọc Trúc dừng xe xong liền qua đó giúp đỡ.
Hai mẹ con bán quần áo xong, ngồi trên xe ba bánh ăn bánh bao.
Trong miệng nhai bánh bao, cùng nhìn vào đối phương, lần lượt bật cười ra tiếng.
Tự mình ăn như thế không cảm thấy gì, nhưng nhìn thấy đối phương như vậy, cảm thấy có chút thê lương.
Khi hai mẹ con về nhà, Vương Tiểu Mai và Lý Hướng Vãn lại khen ngợi mẹ Lâm một trận.
Lâm Ngọc Trúc bưng cốc nước, vừa uống nước vừa nói: “Thôi đừng tán dóc vô nghĩa nữa, có thời gian thì làm một bộ quần áo cho mẹ nuôi cô đi.
Nhìn cụ bà mặc kìa.
Ha ha....”
Trong sự cười nhạo vô tình của Lâm Ngọc Trúc, mẹ Lâm hung hăng cho một cái tát.
Lâm Ngọc Trúc lập tức ấm ức dẩu môi.
Bộ dáng vui mừng khi người gặp họa của Lý Hướng Vãn và Vương Tiểu Mai không thèm che giấu một chút nào.
Hiện nay, đến cả công trình mặt mũi cũng không làm nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-the-gioi-moi-lam-giau-khong-can-lo-nghi/chuong-784.html.]
Sau khi cười đùa xong, Lý Hướng Vãn hỏi nhà ở bàn như thế nào?
Lâm Ngọc Trúc vẻ mặt tiếc nuối lắc đầu, nói: “Người mà trước đây tu sửa nhà cho chúng ta không đến được.”
Lý Hướng Vãn và Vương Tiểu Mai đều hết sức chăm chú nhìn về phía Lâm Ngọc Trúc, trong mắt tràn đầy tại sao.
Lâm Ngọc Trúc thở dài, nói: “Người không còn rồi.”
Lý Hướng Vãn và Vương Tiểu Mai trợn mắt há hốc mồm.
Thế mà đã không còn rồi?
Vương Tiểu Mai: “Đời người đúng là thay đổi thất thường.
Chúng ta phải trân quý từng ngày của cuộc sống, khiến nó trở thành có ý nghĩa hơn.”
Lâm Ngọc Trúc ngẩng đầu nhìn hai người, cười nói: “Không phải, hai người hiểu lầm rồi.
Tôi nói là, tôi đi nhà bọn họ, người không còn rồi.”
Vương Tiểu Mai: ....
Yếu ớt hỏi: “Này có gì khác nhau không?”
Lâm Ngọc Trúc ho khan, “Nghe hàng xóm nói, hình như trộm vật liệu của đơn vị bị phát hiện.
Chạy trốn trong đêm, trốn đi rồi.”
Lý Hướng Vãn và Vương Tiểu Mai: ....
“Tôi nói không có vấn đề gì mà.” Lâm Ngọc Trúc vô cùng hợp tình hợp lý mà nói.
Lý Hướng Vãn ôm cái đầu ong ong, nói: “Vậy nhà phải làm sao.”
Lý Hướng Bắc bên đó, cô ta không muốn...
Lâm Ngọc Trúc chớp chớp mắt, đắc ý nói: “Tôi là ai chứ, quen biết rộng lắm.
Không phải tôi nói khoác, tôi tùy tiện đi dạo một vòng, đều có thể quen biết không ít bạn bè.
Mấy cô tin không.”
“Nói trọng điểm.” Lý Hướng Vãn bóp viên phấn trong tay, âm u nhìn Lâm Ngọc Trúc, hai mắt hiện ra ánh sáng lạnh lẽo.
Lâm Ngọc Trúc nuốt nước miếng, nói: “Lần trước không phải nói còn có một người tổ tiên sửa hoàng cung sao.”
Lý Hướng Vãn nhớ lại một phen, mắt sáng lên.
Đúng, quả thật có chuyện như vậy.