Xuyên Vào Thế Giới Mới, Làm Giàu Không Cần Lo Nghĩ - Chương 760
Cập nhật lúc: 2024-10-15 22:44:08
Lượt xem: 47
Trong phòng khám có một bác gái tới khám bệnh cười nói với mẹ Lâm: “Con trai với con gái của bà thật là hiếu thuận, nhìn đứa nào đứa nấy đều lo lắng kìa.
Có phúc khí.”
Mẹ Lâm mặt đầy tự hào, miệng cười không khép lại được: “Bà cũng tốt mà, con gái không phải luôn ở bên hay sao.”
“Đây là con dâu tôi, so với con trai còn tốt hơn.”
Hai cụ bà khen nhau một trận.
Lâm Ngọc Trúc lắc đầu cười, kéo mẹ Lâm ra khỏi phòng làm việc.
Bác gái kia cũng không có bệnh lớn gì, kê ít thuốc liền ra ngoài.
Nhân lúc con dâu đi trả tiền, bác gái với mấy mẹ con Lâm Ngọc Trúc vừa đi vừa nói: “Người tuổi tác cao rồi, ăn chút thịt thỏ tốt cho mạch máu.”
Mẹ Lâm cười đùa, không để lời này ở trong lòng.
Còn Lâm Ngọc Trúc lại biết thịt thỏ lưu thông máu, ghi nhớ lời này ở trong lòng.
Trở về bảo Lâm Lập Dương làm một cái lồng, nuôi thỏ, ăn thịt thỏ.
Khi về đến nhà, Lý Hướng Vãn và Vương Tiểu Mai liền quan tâm hỏi han, sức khỏe của mẹ Lâm như thế nào, khi biết đều tốt, hai người kéo mẹ Lâm cười hì hì nói: “Mẹ nuôi, mẹ nhất định có thể sống đến trăm tuổi.”
Lâm Ngọc Trúc dẩu môi.
Thấy thời gian cũng kha khá rồi, mọi người chuẩn bị về nhà.
Lần này mọi người hợp lực chuyển máy khâu lên xe ba bánh, lại chuyển hết toàn bộ vải vóc lớn nhỏ khác lên đó.
Chiếc bàn dài để làm bàn làm việc không dễ chuyển, Lâm Lập Dương dứt khoát bảo Lâm Ngọc Trúc đưa chìa khóa nhà, đến lúc đó bọn cậu chọn thời gian rảnh chuyển trở về.
Lâm Ngọc Trúc nghĩ thấy cũng chỉ có thể làm như vậy.
Mẹ Lâm đặc biệt đóng cửa của từng phòng thật chắc chắn, lúc này mới yên tâm rời đi.
Khi mọi người ngồi lên xe buýt, mẹ Lâm ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ nhìn quang cảnh Kinh Đô ở bên ngoài cửa sổ rất vui vẻ.
Khi đi ngang qua hòm thư, mẹ Lâm vỗ đùi “Ây da” một tiếng.
“Sao vậy mẹ?” Lâm Ngọc Trúc khó hiểu hỏi.
“Quên gọi điện thoại cho chị hai con rồi, đã nói là đến nơi thì báo tin về cho cha con mà.”
Dứt lời, biểu cảm của hai mẹ con ý vị thâm trường cực kì.
DTV
Suốt một ngày, cha Lâm không có việc gì cứ ở bên ngoài văn phòng huyện đi lại với vẻ mặt nôn nóng.
Đến giờ này rồi còn không gọi điện thoại đến, này là lạc mất rồi hả?
Hay là lại ngất xỉu rồi?
Trái tim của cha Lâm hoảng loạn bất an.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-the-gioi-moi-lam-giau-khong-can-lo-nghi/chuong-760.html.]
Chị hai Lâm ngồi ở trong phòng, mở cửa sổ ra khuyên: “Cha, vào đây ngồi đi.”
“Không ngồi, ở trong phòng nhàm chán lắm.
Con mau làm việc đi.”
Đúng lúc này, điện thoại trong văn phòng của chị hai Lâm cũng reo lên, sau khi nữ đồng nghiệp ngồi ở phía trước bắt máy, “a lô” một tiếng liền nhìn về phía chị hai Lâm.
Chị hai Lâm lập tức ưỡn bộ n.g.ự.c nhỏ lên, hứ, giờ này mới gọi điện đến.
Bà đừng khoe mẽ đấy nhé.
Mẹ Lâm nắm lấy ống nghe, nói với Lâm Ngọc Trúc: “Sao lại chậm như thế.”
Lâm Ngọc Trúc nhún nhún vai.
Vừa dứt lời, liền nghe từ trong ống nghe truyền tới tiếng sột soạt sột soạt, sau đó là một giọng nói cố làm ra vẻ truyền đến: “A lô, ai vậy ạ.”
Mẹ Lâm: ....
“Mẹ mày đây.”
Chị hai Lâm: ....
Lâm Ngọc Trúc ở bên cạnh trực tiếp ôm bụng cười lớn.
Một bên khác, cha Lâm từ cửa sổ nhìn thấy chị hai Lâm nhận điện thoại, vội vàng vọt vào trong, giành lấy ống nghe nói: “Đại Kiều hả?”
“Ừ, tôi đến rồi, ông yên tâm.
Con gái hiếu thuận, hai ngày nay bận đưa tôi đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe, nên không hỏi thăm ông được.” Mẹ Lâm ở đó nói dối cha Lâm không đỏ mặt một xíu nào.
Lâm Ngọc Trúc ở bên cạnh nháy mắt ra hiệu, mặt đầy nghiền ngẫm.
Mẹ Lâm quay người đi, không nhìn cô rồi nói tiếp: “Thân thể tốt lắm, không có vấn đề gì hết.
Ông yên tâm, được rồi, không nói nữa, ông ở nhà tự chăm sóc mình cho tốt nhé.
Phí điện thoại đắt lắm, cúp đây.” Nói xong, lưu loát dứt khoát cúp điện thoại.
Cha Lâm: ....
Chẹp miệng hai cái, đối với vẻ mặt tò mò của chị hai Lâm nói: “Mẹ con quá nhớ cha nên xấu hổ rồi, nói xong liền cúp luôn.”
Chị hai Lâm ha ha một tiếng, hỏi: “Có nói khi nào trở về không ạ?”
Cha Lâm: ....
Ông nào biết.
Chị hai Lâm: ....
Không có dáng vẻ của trụ cột gia đình một xíu nào, gì cũng không phải luôn.