Xuyên Vào Thế Giới Mới, Làm Giàu Không Cần Lo Nghĩ - Chương 743
Cập nhật lúc: 2024-10-15 21:53:07
Lượt xem: 44
Ở ngõ nhỏ cũng không ổn để mọi người ôn chuyện nên Lâm Ngọc Trúc đi theo hai tên này trở về nơi bọn họ ở.
Chỗ này rất quen thuộc nha.
Trước kia Lâm Ngọc Trúc thoáng nhìn qua, chỉ cảm thấy gia đình kia rất có đầu óc, trong một sân nhà mà nhét đủ loại rác rưởi.
Lâm Ngọc Trúc gật đầu, lúc này càng giống như nhặt ve chai rồi.
Mã Đức Tài cực kỳ chân chó mở ra một con đường ở phía trước cho Lâm Ngọc Trúc.
Rất có khí chất đàn em mở đường dẹp lối, mời người vào nhà.
Sân nhà rất lớn, có ba gian phòng, một phòng là phòng bếp, một gian có phòng chính và phòng ngủ, một gian khác chỉ thuần túy là phòng ngủ.
Mấy người đi vào nhà chính, thứ có thể nhìn thấy về cơ bản đều là một mớ hỗn độn, tâm trạng của Lâm Ngọc Trúc lúc này quả thực như ngắn tay chẳng với tới trời.
DTV
Lâm Ngọc Trúc đặt Lâm Lập Dương sang một bên trước, tò mò hỏi Mã Đức Tài: “Sao em lại ở Kinh Đô?”
Vừa nhắc đến chuyện này, Mã Đức Tài đã vui vẻ phấn chấn, thần võ phi dương nói: “Mọi người đi chưa được bao lâu lại có một đợt danh sách trở về thành. Em vừa hay là lứa thanh niên trí thức cũ nên được trở về. Đợi khi về nhà cha không thương mẹ không yêu, ai thấy cũng thấy phiền. Cũng không tìm được công việc, chị dâu trong nhà ngày nào cũng chèn ép em.
Em viết thư kể khổ với Lập Dương, Lập Dương nói với em thu dọn đồng nát cũng kiếm được tiền đấy. Em suy nghĩ xong, nói ra thì cũng được lắm đó. Nhưng nơi kia của chúng em quá nhỏ, không đủ để cho em phát triển. Người trong nhà mỗi ngày đều không coi trọng em.
Hoặc là không làm, nếu không đã làm thì phải làm đến cùng, em trực tiếp tới thành phố lớn. Đợi sau khi em kiếm được nhiều tiền, ném tiền vào mặt bọn họ, để bọn họ nhìn xem Mã Đức Tài em cũng có năng lực.”
Vẻ mặt Mã Đức Tài đầy tự tin nói xong, mặt vui cười nói: “Chị Trúc Tử, em nói cho chị nghe này, mấy ngày này em với Lập Dương kiếm được không ít tiền đó. Còn nhiều hơn số tiền lương kiếm được trong nhà máy.”
Lâm Ngọc Trúc cười ha ha một tiếng, hỏi: “Từ khi nào mà hai người các em lại thông đồng đi cùng nhau?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-the-gioi-moi-lam-giau-khong-can-lo-nghi/chuong-743.html.]
Mã Đức Tài: ...
Chột dạ tìm ghế ngồi xuống, ánh mắt ném về phía Lâm Lập Dương.
Lâm Ngọc Trúc nhìn mắt Lâm Lập Dương, lạnh lùng mà nói: “Mẹ chúng ta bị bệnh.”
Lâm Lập Dương lập tức kinh ngạc hoảng sợ.
Cậu còn chưa nói lời nào, Mã Đức Tài đã “Ai u” một tiếng, quan tâm hỏi: “Thím không sao chứ?”
“Thấy em để lại tờ giấy nên trực tiếp hôn mê bất tỉnh. Em muốn ra ngoài xông pha hoàn toàn có thể nói cho bà ấy. Nói xong thì chạy cũng không sao. Tốt xấu cũng phải để người trong nhà biết em đi đâu làm gì. Không đầu không đuôi chỉ để lại tờ giấy như vậy, người trong nhà chỉ coi em có tính khí nóng nảy. Em để ba mẹ nghĩ như thế nào. Suy nghĩ nhà bọn họ không có bản lĩnh, suy nghĩ đến cả nhà anh cả à.” Nói xong vẻ mặt Lâm Ngọc Trúc đầy sắc bén nhìn Lâm Lập Dương.
Người vẫn luôn tủm tỉm cười mà đột nhiên trở nên nghiêm túc cũng rất dọa người.
Mã Đức Tài trợn to hai mắt, đến thở cũng không dám thở.
Tự suy nghĩ trong lòng, sao lúc trước lại xem trọng con hổ này chứ.
Không nên.
Lâm Lập Dương bị nói đến cảm thấy áy náy, ngồi xổm trên mặt đất, than thở nói: “Chị, lúc ấy cũng là do đầu óc nóng lên nên tới luôn Kinh Đô. Vốn định ở gần chị một chút, còn có thể bảo vệ chị. Nhưng khi đến đây lại sợ khiến chị mất mặt, cũng sợ mẹ chúng ta cảm thấy em làm chị mất mặt nên vẫn luôn không dám nói.”
Suy nghĩ lại cảnh tượng ngày đó theo dõi chị, Lâm Lập Dương không khỏi rùng mình.
Lâm Ngọc Trúc liếc cậu một cái nói: “Nếu như chị cảm thấy mất mặt thì lúc trước đã không kiến nghị em làm cái này. Em kiếm tiền dựa vào hai tay hai chân của bản thân, có cái gì đáng mất mặt. Người khác nói thì em cứ coi như gió thoảng bên tai là được, nếu có thể kiếm tiền, trả chút giá này đáng là gì đâu. Nếu cảm thấy có lỗi với người nhà thì càng tốt hơn rồi. Hiếu kính cha mẹ hơn là được. Mẹ chúng ta thấy tiền còn tinh hơn em. Ngày mai gọi điện cho mẹ đi.”
Rõ ràng là lời nói răn dạy nhưng lại như cho Lâm Lập Dương một liều thuốc an thần, sự mê mang nhiều ngày lập tức biến mất.
Cậu nghe lời mà gật đầu.