Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Vào Thế Giới Mới, Làm Giàu Không Cần Lo Nghĩ - Chương 739

Cập nhật lúc: 2024-10-15 21:53:00
Lượt xem: 54

Sau khi nhìn thấy nhà của Vương Tiểu Mai, Vương Tiểu Mai lại khuyến khích hai người đến phòng của Lý Hướng Vãn.

Lâm Ngọc Trúc cũng không nói thêm cái gì, còn rất tích cực đi theo phía sau Vương Tiểu Mai.

Sau khi Lý Hướng Vãn mở cửa nhà, một cơn gió đập thẳng vào mặt.

Vương Tiểu Mai quay đầu, chần chờ suy đoán nói: “Không phải bỏ trốn mang theo tiền à.”

Lâm Ngọc Trúc thiếu chút nữa đã bùng nổ.

“Đều là đơn vị chính thức, sẽ không làm như vậy đâu. Hay là để tôi đi hỏi một chút? Sao vẫn chưa sửa nhà.” Lâm Ngọc Trúc dò hỏi.

Lý Hướng Vãn gật đầu.

Ba người lại chia làm hai đường, Lý Hướng Vãn và Vương Tiểu Mai tiếp tục đi tìm chủ nhiệm Lưu.

Mà Lâm Ngọc Trúc lại đi làm đồ đạc và làm thủ tục nhà cửa.

Đợi khi mọi người quay lại, Lâm Ngọc Trúc nói: “Lúc người nọ làm cái đình cho Vương Tiểu Mai bị đau eo nên cần nghỉ ngơi một chút.”

Lý Hướng Vãn gật đầu, cũng không nghĩ nhiều.

Dù sao thì mỗi ngày Lâm Ngọc Trúc đều ở cùng cô ta, như thế nào cũng không nghĩ ra được sự thật.

Khi mọi người làm xong mọi việc lại bắt đầu khâu vá quần áo ở phòng công việc.

Buổi chiều, Lý Hướng Bắc cũng tò mò lại đây, nhìn thấy sự thay đổi của căn nhà mà cảm thấy khiếp sợ.

Đám người đi vào căn nhà nhỏ, còn cố ý nhìn tình huống sửa chữa ở bên trong nhà.

Thấy dáng vẻ khiếp sợ của anh ta, Lý Hướng Vãn cười cười, nhỏ giọng nói với anh ta.

Sau đó Lý Hướng Bắc cúi đầu trầm ngâm một lát rồi nói: “Thật ra anh cũng quen biết với người sửa nhà. Chỉ là không biết nhà bọn họ có chấp nhận làm việc riêng hay không. Có cần anh đi hỏi một chút không?”

Lý Hướng Vãn lắc đầu vừa định nói chuyện, Vương Tiểu Mai ở bên cạnh đã tiếp lời nói: “Nói không chừng cùng một người mà Trúc Tử quen.”

Lâm Ngọc Trúc đang uống nước suýt chút nữa đã bị sặc.

Đặt bình trà lớn trong tay xuống, xắn tay áo lên, bắt đầu vẽ các đường trên vải.

Hiện giờ vẫn còn đơn giản nên cô vẫn có thể làm được.

Không thể không nói, ba người cùng nhau làm việc thật sự nhanh hơn rất nhiều.

Cứ như vậy, thời gian nghỉ ngơi của ba người về cơ bản đều để may quần áo.

Ngày thường ở phòng ngủ luôn một lòng đọc sách thì cuộc sống hiện tại quá nhiều màu sắc.

Chỉ là có hơi mệt mỏi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-the-gioi-moi-lam-giau-khong-can-lo-nghi/chuong-739.html.]

Một ngày nọ, Lâm Ngọc Trúc đột nhiên quan tâm tới việc học của Vương Tiểu Mai nên hỏi: “Chị Tiểu Mai, dạo này cô học tập thế nào rồi?”

Vương Tiểu Mai chớp đôi mắt mê mang nói: “Tôi cảm thấy tôi vẫn ổn nhưng cũng thấy không ổn lắm. Lúc nghe giảng rõ ràng tôi đã hiểu nhưng khi tan học, suy nghĩ một chút lại cảm thấy nghe không hiểu. Tôi nói cho cô nghe này, không chỉ có tôi như vậy mà cả Liêm Bát lầu trên cũng không khá hơn được bao nhiêu. Bạn học lớp chúng ta cũng như vậy.”

Lâm Ngọc Trúc chậc một tiếng, nghiêm trang nói hươu nói vượn: “Chị Tiểu Mai, cô nên xem nhiều sách hơn, bớt nghĩ đi. Xem nhiều rồi cô sẽ có tư duy logic của chính bản thân mình.”

Vương Tiểu Mai gật đầu đồng ý, cực kỳ tán thành nói: “Cô nói rất đúng.”

Sau khi dứt lời lại tiếp tục gặm sách.

Mà lúc này, bạn học Liêm Bát trên lầu vừa chải tóc vừa đọc sách.

Lý Hướng Vãn mím môi nhìn, thật sự không nhìn được nữa mới nói nói: “Mau tha cho tóc của cậu đi.”

Liêm Bát kêu rên một trận.

Phương Phương bị quấy rầy, khóe miệng mấp máy một lúc lâu cũng không nói gì, dùng sức lật sách tỏ vẻ kháng nghị.

Không ngờ dùng sức quá mạnh trang sách phát ra tiếng rẹt, bị xé rách rồi.

Phương Phương: ...

Liêm Bát: “Này, tha cho quyển sách trên tay cậu đi.”

Lý Hướng Vãn: ...

Sau khi nghiêm túc học tập hai ngày, ba người Lâm Ngọc Trúc lại đi ra ngoài tìm phòng ở.

Vẫn chẳng có thu hoạch gì.

Lúc Lý Hướng Vãn và Vương Tiểu Mai đang có chút nản lòng, Lâm Ngọc Trúc lại đột nhiên xoay người nhìn về đằng sau.

“Làm sao vậy?” Lý Hướng Vãn dò hỏi.

Lâm Ngọc Trúc lắc đầu nói: “Cứ luôn cảm thấy có người đi theo chúng ta.”

Nói xong thì hỏi hệ thống, có phải có người theo dõi cô không.

Hệ thống: “Không cảm nhận được ác ý của đối phương.”

Lâm Ngọc Trúc cảm thấy cạn lời, vậy thật sự có người đi theo.

Dựa theo lẽ thường nếu nghe thấy có người theo dõi, con gái ít nhiều cũng sẽ sợ hãi một chút nhỉ.

Nhưng Vương Tiểu Mai và Lý Hướng Vãn lại ngược lại.

Hai người nghe xong, đôi mắt tỏa sáng nhìn thẳng xuống đất.

Có vẻ như đang tìm kiếm đồ gì vừa tay, thuận tiện...

DTV

Lâm Ngọc Trúc nhìn phản ứng của hai người thầm nghĩ: Tuyệt vời.

Loading...