Xuyên Vào Thế Giới Mới, Làm Giàu Không Cần Lo Nghĩ - Chương 729
Cập nhật lúc: 2024-10-15 21:52:00
Lượt xem: 28
Cả buổi chiều, Lâm Ngọc Trúc chỉ hắt hơi mãi.
Phan Phượng Quyên cùng phòng khá giống như một người chị cả quan tâm nói: “Liệu có phải bị cảm rồi không.”
Lâm Ngọc Trúc lắc đầu: “Chắc không phải đâu, có lẽ là ai nhớ tôi quá.”
Phan Phượng Quyên phụt một tiếng phì cười.
DTV
Du Thư Hoa vẫn đang gặm từ đơn hừ một tiếng, lời nghiêm nghĩa chính nói: “Cậu ấy như vậy là sợ chúng ta tiếp tục kéo cậu ấy đi chạy bộ buổi sáng đó. Tố chất sức khỏe không theo kịp thì sẽ thường xuyên bị bệnh. Từ ngày mai bắt đầu, cậu phải theo chúng tôi cùng đi chạy bộ buổi sáng.”
Lâm Ngọc Trúc: …
“Tôi nhất định là do người ta nhớ nhung quá. Tôi có chứng cứ mà. Mọi người xem buổi sáng tôi vừa gọi điện thoại cho chị hai tôi, nhưng chị hai tôi vẫn luôn ganh tị tình cảm của tôi và mẹ tôi thắm thiết hơn. Cho nên chị ấy tìm mọi cách để phá rối. Hôm nay cũng bắt đầu bịa đặt chuyện, nói mẹ tôi bỏ mặc tôi rồi. Tôi cảm thấy, chắc chắn là mẹ tôi biết tôi gọi điện thoại không thể nghe máy, nên rất nhớ tôi. Hai mẹ con tôi như thế gọi là tâm ý tương thông, đối khớp ám hiệu đấy.”
Những người có mặt tại đó ngoài Vương Tiểu Mai ra, mấy người còn lại đều hết sức cạn lời.
Vương Tiểu Mai nghe toàn bộ cảm thấy rất vui vẻ, cô ta đã sớm quen sự già mồm át lẽ phải của Lâm Ngọc Trúc từ lâu rồi.
Thế nhưng cưỡng từ đoạt lý như thế nào đi chăng nữa cũng vô dụng.
Lúc này mọi người đều khởi xướng kết hợp cực nhọc và nhàn hạ, sức khỏe là tiền vốn của cách mạng.
Cùng lúc khắc khổ nỗ lực cũng phải tăng cường rèn luyện cơ thể.
Một đám học sinh cũng tin tưởng bọn họ sẽ là trụ cột nhà nước, rất nghiêm túc với việc chạy bộ buổi sáng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-the-gioi-moi-lam-giau-khong-can-lo-nghi/chuong-729.html.]
Lâm Ngọc Trúc đang ngủ say sưa thì bị Vương Tiểu Mai hung dữ vỗ cô tỉnh dậy.
“Chị Tiểu Mai, tôi muốn ngủ~ Ngày mai nhé, ngày mai tôi chắc chắn sẽ thức dậy để chạy cùng mọi người.” Cô nói xong, trở mình lơ mơ ngủ tiếp.
Chỉ nghe bên tai truyền lại giọng nói điềm tĩnh của Du Thư Hoa, thong dong nói rằng: “Một học sinh nữ ngành tiếng Trung nào đó, mặt trời lên cao không dậy, làm biếng giở thủ đoạn giỏi nhất.”
Lâm Ngọc Trúc quay người lại, mở mắt ra vừa nhìn thấy liền giật mình, cô đang đối mặt chính diện với gương mặt của Du Thư Hoa.
Lâm Ngọc Trúc cam chịu số phận chậm rãi đứng dậy, cô vừa ngáp vừa mặc quần áo, la hét rằng: “Chị Thư Hoa, điều cô nói không đúng. Giờ đâu phải mặt trời lên cao. Cô xem thử ông mặt trời đi, rõ ràng ông ấy cũng không muốn dậy mà. Không lên cao, ánh nắng cũng lác đác lưa thưa, điều này chứng tỏ gì chứ. Chứng minh ông ấy cũng muốn ngủ, làm việc tiêu cực biếng nhác rõ rệt như vậy, sao mọi người lại không hiểu cho ông ấy. Theo tôi, loài người chúng ta thì nên dậy trễ, để ông mặt trời cũng tranh thủ thời gian nghỉ ngơi. Mới sáng sớm thì thức dậy chạy bộ buổi sáng, cô bảo mặt trời thấy sao. Ông ấy sẽ ngại nếu ông ấy không phát sáng, không tỏa nhiệt nữa đó. Thật là làm khó cho ông ấy mà.”
Du Thư Hoa và Phan Phượng Quyên giương mắt đờ đẫn nhìn Lâm Ngọc Trúc.
Thi Chiêu Đệ báo cáo có mặt sau cùng ngồi trên giường chớp mắt, trên mặt hiện ra vẻ mới lạ lặng lẽ nhìn Lâm Ngọc Trúc.
Tuổi tác của cô gái này mới mười bảy tám, không phải người bản địa.
Cô ấy mới đến báo trình diện vào hai ngày trước.
Cô ấy hơi nhát gan, khi vừa tới ký túc xá, nói chuyện nhỏ tiếng như con muỗi, không nghe kỹ càng thì rất dễ lơ là.
Lâm Ngọc Trúc nằm đối diện giường chiếu của cô ấy, buổi sáng lúc cô thức dậy mặc quần áo vô ý lườm thấy trên cổ tay và cổ chân của cô ấy có dấu đỏ như từng bị dây thừng trói buộc.
Lâm Ngọc Trúc không hỏi nhiều, nhưng tăng thêm vài phần để ý tới cô ấy.
Cô ấy là người nhỏ tuổi nhất trong ký túc xá, mọi người ít nhiều đều sẽ quan tâm tới cô ấy.
Thời gian lâu rồi, thỉnh thoảng cô ấy sẽ nói sơ về tình hình trong nhà.