Xuyên Vào Thế Giới Mới, Làm Giàu Không Cần Lo Nghĩ - Chương 720
Cập nhật lúc: 2024-10-15 21:51:46
Lượt xem: 60
Hai người trong phút chốc tương thân tương ái kết đôi đi cùng nhau.
Vừa đến lầu hai thì nghe dưới lầu truyền đến tiếng bước chân, hai người đợi một lúc, không ngoài dự đoán nhìn thấy Lý Hướng Vãn.
Vương Tiểu Mai hí hửng nói: “Cô ở đâu?” Nói xong vẻ mặt đầy chờ mong.
“303.
Các cô thì sao?”
Vương Tiểu Mai nhất thời có hơi thất vọng, tiếc nuối nói: “Tiếc quá đi mất. Cô sắp bị tôi với Trúc Tử quăng ra ngoài rồi.”
Lý Hướng Vãn: …
Lâm Ngọc Trúc ho nhẹ, “Nói gì đấy, cho dù có ở chung với chị Tiểu Vãn hay không, trái tim của tôi đều hướng về cô.”
Ha ha ha, không ở chung phòng ký túc xá với Lý Hướng Vãn tốt thật.
Có cô ấy ở bên cạnh, cực phẩm cực kỳ nhiều.
Lý Hướng Vãn trừng mắt với hai người, kiêu ngạo lướt qua bọn họ, tiếp tục lên lầu ba.
Lâm Ngọc Trúc và Vương Tiểu Mai thì đi đến cửa phòng 203, gõ cửa.
Không lâu sau thì có người nói: “Mời vào.”
Lâm Ngọc Trúc đẩy cửa vào, không chú ý, phát hiện cửa phòng suýt chút nữa đập vào cái giường ở cạnh cửa.
Bạn nói xem…
Ký túc xá không lớn, tài nguyên lại hạn hẹp, một phòng sáu cái giường.
Bỏ bàn và tủ ra thì không còn không gian nào khác.
Nếu là kiếp sau thì điều kiện ký túc xá này thật sự là…
Nhưng đối với người thời bấy giờ, đúng là tốt hết mức rồi.
Phòng lúc này đã có ba người vào ở, mỗi người chọn một cái giường dưới.
Lâm Ngọc Trúc chớp mắt, đúng nhỉ, muốn chọn giường dưới thì phải tranh thủ điểm danh sớm.
Thất sách rồi.
Sau khi hai người xách hành lý vào phòng, bạn học ở giường dưới bên trái cửa sổ cười nói: “Các cậu đến muộn rồi, chỉ còn giường trên thôi, tự nhiên chọn đi. Tôi tên Phan Phượng Quyên. Phượng trong phượng hoàng, Quyên có bộ nữ bên cạnh. Là sinh viên chuyên ngành Văn học khoa Trung văn.”
Phan Phượng Quyên xổ một tràn giọng Bắc Kinh, vừa nghe đã biết là dân bản địa, tướng mạo đoan chính, nhìn xấp xỉ hai mươi tư hai mươi lăm tuổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-the-gioi-moi-lam-giau-khong-can-lo-nghi/chuong-720.html.]
Lâm Ngọc Trúc cười giới thiệu bản thân: “Tôi là Lâm Ngọc Trúc, Ngọc trong viên ngọc, Trúc trong cây trúc. Chung chuyên ngành với cậu.”
Đối phương nghe thấy thì vội vàng thân thiện cùng kích động bắt tay Lâm Ngọc Trúc.
Vương Tiểu Mai trốn sau lưng Lâm Ngọc Trúc, hơi e thẹn nói: “Tôi là Vương Tiểu Mai. Tiểu trong lớn nhỏ, Mai trong hoa mai. Tôi học khoa Triết học.”
Lâm Ngọc Trúc quay đầu hóm hỉnh nhìn Vương Tiểu Mai, ối chà, sao tự nhiên nhút nhát thế.
Hồi đầu lúc mới gặp ở điểm thanh niên tri thức, người nhảy giỏi nhất là cô ấy còn gì.
Vương Tiểu Mai nhìn ánh mắt của Lâm Ngọc Trúc, còn rất nghi ngờ.
Cô giới thiệu không đúng sao?
Tên cô là như thế mà.
DTV
Hai người còn lại trong phòng cũng lần lượt đứng lên giới thiệu bản thân.
Một người trong đó tên Dư Thư Hoa, ngũ quan đoan chính, ánh mắt có chút ưu sầu, cũng nói giọng Bắc Kinh.
Nói chuyện hơi ngắn gọn, chắc là không thích nói chuyện, thế mà nhất thiết lại học ngành Báo chí khoa Trung văn.
Nhìn có vẻ khoảng chừng ba mươi tuổi.
Người còn lại, Lâm Ngọc Trúc nhìn sang, trong đầu xuất hiện đúng một từ, trong bụng có sách vở thì mặt mày tự khắc đẹp.
Tên cũng rất hay, Thủy Vân Tô.
Chuyên ngành của cô ấy cũng rất thú vị, chuyên ngành Cổ điển văn hiến khoa Trung văn.
Đợi cô ấy giới thiệu xong, Lâm Ngọc Trúc và Vương Tiểu Mai vẫn còn chưa hồi phục tinh thần.
Sau đó nuốt nước bọt, hai người chọn giường ở bên phải cửa sổ, lý do là vì gần nhau.
Lâm Ngọc Trúc giành vị trí ở gần cửa sổ, quay đầu nhìn Vương Tiểu Mai cũng trèo lên theo, nhỏ giọng nói: “Sao cô không qua bên kia, nếu có ai mở cửa cô không chú ý bị đập trúng thì sao.”
“Hừ, tại sao tôi lại chọn ở đây cô còn không biết à?”
Hai người ở trên thì thầm, Phan Phượng Quyên ở giường dưới cười nói: “Quan hệ của hai người hình như rất tốt. Là người quen phải không?”
Lâm Ngọc Trúc xoay đầu nói: “À, chúng tôi là thanh niên tri thức ở cùng địa phương.”
“Ôi, vậy thì đúng là duyên phận không nhỏ nhỉ, có thể vào cùng một trường lại còn ở chung một ký túc xá. Duyên phận này có thể kết nghĩa chị em được rồi đấy.”
“Còn không phải sao.” Lâm Ngọc Trúc nhanh nhẹn nói.
Sau đó bọn họ vừa trò chuyện vừa thu xếp đồ đạc, không khí vô cùng thân thiết.
Còn không khí lầu trên thì vô cùng khó nói…