Xuyên Vào Thế Giới Mới, Làm Giàu Không Cần Lo Nghĩ - Chương 716
Cập nhật lúc: 2024-10-15 21:51:39
Lượt xem: 45
“Thì thu tiền nhà thôi, chỉ cần có nhà ở thủ đô thì có ra sao cũng không lỗ.”
Mẹ Lâm nghe lời con gái, suy nghĩ giây lát, đột nhiên cảm thấy sai sai.
Đổi chủ đề về lại như cũ, không vui nói: “Mày đừng nói cái này, mày nói tại sao lâu như vậy chưa liên lạc về nhà hả? Xảy ra chuyện gì, hay là mày không cần cái nhà này nữa?”
Nói đến câu cuối, Lâm Ngọc Trúc ấy thế mà nghe ra giọng mẹ có hơi tủi thân.
Sờ ống nghe, Lâm Ngọc Trúc tiếp tục hi hi hi.
Mẹ Lâm: …
“Ôi dào, mẹ đừng suy nghĩ nhiều, con mua hẳn nhà to ở Bắc Kinh rồi còn tiếc nuối cái phòng bé ở nhà sao. Mẹ cho anh con hay em con gì cũng được. Không cần quan tâm ý kiến của con. Mẹ để cho chị cả hay chị hai, con cũng không nói gì đâu.”
Mẹ Lâm nghe mấy lời càn quấy này thì đỡ trán, tức đến mức muốn đến đánh cô.
Sau đó bình tĩnh lại thì đột nhiên bật cười.
Là bà nghĩ nhiều rồi, con gái bà sao có thể không cần người mẹ như bà chứ.
Mẹ Lâm hừ một tiếng, nói: “Bé ba, đợi con về mẹ phải trị con một trận mới được.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-the-gioi-moi-lam-giau-khong-can-lo-nghi/chuong-716.html.]
Lâm Ngọc Trúc lập tức nhõng nhẽo nói: “Thôi mà mẹ, gần đây con bận thật, xuống tàu hỏa xong con mệt quá.. Nằm trên giường là ngủ luôn. Ngày hôm sau đi xem phòng, đợi thủ tục xong xuôi thì Lý Hướng Vãn nói muốn lấy về ít vải may quần áo. Nói mẹ nghe nhé, kiếm được nhiều tiền lắm đấy. Không thì mẹ đến đây đi. Có nhà đẹp ở, còn có tiền để kiếm. Cũng không cần mẹ kiếm tiền, để con kiếm tiền nuôi mẹ. Mẹ nhìn con kiếm tiền là được.”
Nghe con gái muốn bà đến Bắc Kinh, mẹ Lâm trong lòng rất vui nhưng miệng thì ghét bỏ nói: “Mẹ không đi, ai mà thèm.” Nhớ đến con gái nói kiếm tiền, lại nhỏ giọng nói: “Không phải đã nói là không làm việc đó nữa sao?”
“Cái này con tự biết tính, bây giờ thời thế tốt hơn rồi, trên báo cũng thay đổi chiều hướng. Một số người to gan cũng bắt đầu mở sạp bán đồ ăn sáng rồi. Gần công xưởng với rạp chiếu phim cũng có không ít người bán hạt dưa và đồ ăn vặt. Chẳng ai bị làm sao. Bọn con cũng ngày ngày đi bán quần áo. Không sao hết, mẹ yên tâm. Cho dù bị bắt cũng chỉ tịch thu hàng hóa thôi. Để con nói mẹ nghe, cho dù là tịch thu hàng hóa, bán thêm hai bộ là lấy lại được vốn thôi ~” Lâm Ngọc Trúc nói bằng giọng không thể nào nhỏ hơn.
Một là không muốn người trong phòng này nghe được, hai là cũng không muốn người bên mẹ Lâm nghe được.
Mẹ Lâm cũng nhanh nhạy, không hề nói ra thông tin quan trọng nào, “Được, mẹ biết rồi. Thân con gái ở ngoài một mình chuyện gì cũng phải cẩn thận, có biết chưa? Bài vở có ra sao cũng đừng học đến quên ăn quên ngủ. Cái gì? Bạn học của con đều như vậy à. Ôi, vậy cũng phải viết thư hay gọi điện thoại về nhà báo bình an chứ. Ừ… cũng đúng, các con không dễ gì mới về lại trường học, nhất thời vui quá nên quên. Được rồi, mẹ không giận con. Con ở đó học hành cho tốt, gia đình không cần con lo lắng, cha con, anh con, chị con và em trai con đều khỏe. Được rồi, không nói nữa, tiền điện thoại mắc lắm đấy. Mẹ biết con hiếu thuận, ở bên ngoài nhớ chăm sóc tốt cho bản thân. Được, cứ vậy đi.” Nói xong cạch một tiếng cúp điện thoại.
Cúp máy xong mẹ Lâm nhìn đồng nghiệp cũ cười ha ha nói: “Con bé này, đến trường vui quá nên chẳng nhớ gì cả. Ngày nào cũng ôm sách xem, nó nói bạn học nó ai cũng vậy. Xem sách thôi mà quên cả ăn uống.”
Đồng nghiệp cũ có tin hay không mẹ Lâm không biết.
DTV
Nhưng chị Lâm nghe mà ngơ ngác, tuyệt đối tin tưởng lời mẹ Lâm.
Còn Lâm Ngọc Trúc ở bên đây nhìn ống nghe ngẩn người giây lát.
Sau đó lắc đầu, mẹ cô đúng là cáo già.
Thở dài một hơi, cuối cùng cũng giải quyết xong rồi…