Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Vào Thế Giới Mới, Làm Giàu Không Cần Lo Nghĩ - Chương 670

Cập nhật lúc: 2024-10-14 20:49:22
Lượt xem: 61

Hai đứa bé tuổi tác sêm sêm nhau, nuôi đến trắng múp, phấn điêu ngọc trác[1], có thể thấy người già trong nhà đều coi như bảo bối mà tỉ mỉ nuôi dưỡng.

[1]Ý chỉ làn da trắng trẻo của người, như được bôi phấn và mịn màng như ngọc.

Lâm Ngọc Trúc cho hai đứa bé mỗi đứa một bao lì xì.

Ban đầu chị dâu Lâm còn không muốn nhận, Lâm Ngọc Trúc cười nói: “Chị dâu, mấy năm nay em ở nông thôn cũng tích cóp được chút tiền.

Lì xì này chả có bao nhiêu đâu, cứ nhận lấy đi.”

DTV

Lúc này chị dâu Lâm mới cười nhận lấy.

Chị cả Lâm thấy vậy cũng không khách sáo với em gái mình nữa, vui mừng nhận lấy, còn dạy con gọi dì út.

Nhưng đứa bé không cho mặt mũi cho lắm, duỗi cái tay nhỏ chỉ lên nóc nhà, kêu a a a.

Lâm Ngọc Trúc nhìn theo ánh mắt của đứa bé, chỉ thấy giấy báo trên nóc nhà có vài hình ảnh đen trắng, chắc là nhìn thấy gì đó mới mẻ nên tò mò thôi.

Không tự an ủi mình như vậy thì không được.

Nếu không khiếp sợ lắm.

Một là cháu ngoại trai, một là cháu gái ruột, hình như bế đứa nào cũng không thích hợp.

Lâm Ngọc Trúc xoa xoa tay, nghĩ thôi thì bỏ đi, thanh nhàn chút vậy.

Còn mẹ Lâm không quan tâm cái này, đi lên liền ôm cháu gái thân mật một trận.

Cha Lâm vui tươi hớn hở tiến lên ôm lấy cháu ngoại, cười không khép được miệng.

Khi hai nhà của anh cả và chị cả biết Lâm Ngọc Trúc thi đỗ vào trường Đại học Bắc Kinh thì đều rất kinh ngạc và vui vẻ.

Chị cả Lâm nhìn anh rể với vẻ mặt đắc ý, bộ dạng đó, hết mức luôn.

Lâm Ngọc Trúc nhìn mà thấy ngại luôn.

Anh rể thấy chị ấy như vậy thì cười cười, chứ không giống như cô.

Chị dâu Lâm ban đầu sửng sốt, rồi sau đó lại thật lòng thật ý chúc mừng.

Cả nhà vui mừng hớn hở ăn một bữa sủi cảo nhân thịt dê.

Cứ như vậy, khách tới chơi nhà họ Lâm đột nhiên trở nên nối liền không dứt.

Mấy dì mấy cô lần lượt tới cửa.

Nhà họ Lâm náo nhiệt một trận.

Chỉ là mấy cô với mấy dì này có chút không tốt, cứ muốn nhìn thư thông báo một cái.

Mẹ Lâm nói đi nói lại mãi một câu: Chị bảo con bé cất đi rồi, thứ này xem cẩn thận, nếu như có tổn hại, đến lúc đó trường học không nhận con gái của bà thì làm sao bây giờ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-the-gioi-moi-lam-giau-khong-can-lo-nghi/chuong-670.html.]

Mấy dì với mấy cô bĩu môi, thức thời không xem nữa.

Không khỏi cảm thấy mẹ Lâm cao ngạo.

Chút xung đột nhỏ này không hề ảnh hưởng tới tình thân của mọi người, vẫn chưa đến mức vì chuyện cỏn con này mà chấm dứt qua lại với nhau.

Người mợ mà xưa giờ đều cần phải mời, thế mà cũng không mời mà tự đến rồi.

Mẹ Lâm nhìn thấy mợ Lâm đến nhà, dáng vẻ tươi cười, nỗi ấm ức tích tụ lâu năm trong lòng nháy mắt hóa thành hư không.

Tươi cười mời người vào nhà, mợ Lâm lớn giọng nói: “Nghe nói Ngọc Trúc thi đỗ Đại học Bắc Kinh, là thật hả?”

Mẹ Lâm vinh dự gật đầu.

Mợ Lâm ái chà một tiếng, vỗ đùi vui vẻ nói: “Đây chính là sinh viên đại học của nhà chúng ta.

Ngọc Trúc, sau này cháu có tiền đồ rồi thì phải giúp đỡ các chị họ, anh họ của cháu nhé.

Vẫn là cậu của cháu có mắt nhìn, nói mấy đứa cháu gái ngoại của ông ấy đều có bản lĩnh cả, công việc này của ông ấy dù có nói gì cũng phải nhường cho Ngọc Mai.

Chính là vì để sau này cháu gái ngoại và cháu trai ngoại có thế sống tốt một chút, ăn tốt một chút.

Hiện giờ cháu thi đỗ đại học, khiến cho cậu cháu vui đến trực tiếp ở nhà uống hết nửa cân rượu.

Giờ này vẫn chưa tỉnh rượu kìa.

Miệng cứ luôn lải nhải, năm đó không công cốc lấy công việc cho nhà các cháu.”

Lâm Ngọc Trúc và mẹ Lâm cùng nhìn nhau một cái, cười ha hả nghe mợ ở đó bla bla.

Hai mẹ con cũng là hôm nay mới biết được, mợ Lâm còn có kĩ năng này, một người tự nói mà nói đến tận giờ cơm.

Ăn chực một bữa cơm mới đi.

Chờ khi mẹ Lâm tiễn mợ Lâm ra khỏi cổng lớn, đúng lúc thím Khâu cũng đi ra tiễn họ hàng.

So với mẹ Lâm mặt đầy vinh quang thì thím Khâu kém hơn chút, nhà bà ta mấy ngày gần đây bị họ hàng tới ăn không ít cơm.

Vại lương thực sắp chống đỡ không nổi rồi.

Hai người chân trước cười ha ha tiễn họ hàng đi, khi quay đầu lại nhìn nhau, đều biến đổi vẻ mặt ngay lập tức.

Mẹ Lâm hừ lạnh một tiếng, vừa đi vào sân vừa nói: “Phải làm cho Trúc Tử nhà mình chút đồ ăn ngon mới được, sau này đi thủ đô rồi, cũng không thể cứ đi ăn vịt quay, mì trộn tương được.

Cũng không biết ăn mấy thứ khác có quen không nữa....”

Thím Khâu....

Lại còn vịt quay, mì trộn tương....

Thím Khâu bên này tức đến mặt xám ngoét, mẹ Lâm vui vẻ vào nhà, đi thẳng tới chỗ Lâm Ngọc Trúc, đi tới liền ôm cái đầu to của con gái út rồi hôn một cái.

Lâm Ngọc Trúc???

Loading...