Xuyên Vào Thế Giới Mới, Làm Giàu Không Cần Lo Nghĩ - Chương 605
Cập nhật lúc: 2024-10-13 15:30:23
Lượt xem: 37
Đợi đến đêm khuya khi mọi người đã say giấc, mẹ Lâm đặc biệt qua tìm chị cả Lâm tâm sự.
Hai mẹ con nói một lúc lâu, sau cùng mẹ Lâm dứt khoát ở lại ôm con gái cả nhà mình ngủ.
Đến khi trời chưa sáng, mẹ Lâm đã tỉnh giấc gọi cả nhà cùng thức dậy.
Hôn lễ tuy rằng đơn giản nhưng mọi người vẫn bận bịu chạy cuống cả lên.
Mẹ Lâm mang toàn bộ của hồi môn lớn nhỏ ra hết.
Kiểm tra tỉ mỉ với Lâm Lập Dương.
Còn Lâm Ngọc Trúc bận rộn trang điểm cho chị cả Lâm.
Nhớ đến điệu cười quái gở của Lâm Ngọc Trúc, chị cả Lâm trong lòng hoảng hốt.
Đợi trang điểm xong, soi gương, chị cả Lâm mới thả lỏng được.
Lâm Ngọc Trúc nghiêng đầu nhìn chị cả Lâm trong gương, nhã nhặn dịu dàng như hoa mẫu đơn lại vừa diễm lệ xinh đẹp, cười hi hi nói: “Chị cả đẹp quá.”
Chị cả Lâm cúi đầu e thẹn cười, chính giữa chân mày lấp lánh ánh xuân quang.
Đúng là xinh đẹp cực kỳ.
Trang điểm xong, vấn tóc, chị cả Lâm thay sang bộ xiêm y đỏ mới tinh ngồi trên giường, đợi người trong lòng đến đón cô.
Các cô các dì nhà họ Lâm cũng đến đông đủ.
Trong phòng nhất thời vô cùng náo nhiệt.
Mọi người ai nấy cười nói rôm rả, vây quanh cô dâu chuyện trò.
Hàng xóm láng giềng cũng nhốn nháo mang quà mừng đến.
Thời buổi này đi quà là một chiếc gương cũng xem như là đồ tốt.
Tình người sâu đậm hơn lễ vật.
Anh rể Lâm dắt theo đồng nghiệp chạy mấy con xe đạp đến.
Khung cảnh này náo động cả khu phố.
Bọn trẻ con đi theo sau xe hớn hở gọi í ới.
Anh rể Lâm lấy kẹo từ túi ra, vung tay, bọn trẻ lập tức hò reo nhặt kẹo cưới.
Trong chốc lát làm nổi bật bầu không khí của cả khu phố.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-the-gioi-moi-lam-giau-khong-can-lo-nghi/chuong-605.html.]
Lâm Ngọc Trúc và Lâm Lập Dương chặn cửa cho có lệ rồi thả người đi vào trong.
Nhận được hai bao lì xì.
Lâm Ngọc Trúc lén lút mở ra xem, có hai hào.
Ừm… cũng không tệ.
Một đám người hớn hở xông vào phòng, chú rể nhìn thấy cô dâu, sự kinh diễm trong mắt làm cô dâu e thẹn cười rộ lên.
Trong tiếng cười giòn náo nhiệt, mẹ Lâm bưng một bát mì cho chị cả Lâm ăn.
Chị cả Lâm khó hiểu nhưng vẫn ăn, chợt nhíu mày.
Mẹ Lâm ôn hòa hỏi: “Có sinh không?”
Chị cả Lâm bỗng chốc đỏ mặt, Lâm Ngọc Trúc và Lâm Lập Dương đứng bên cạnh kêu lớn: “Sinh.”
Khiến cho mặt chị cả Lâm càng đỏ thêm.
Mẹ Lâm tức đến mức muốn đánh con trai út và con gái út, không biết xấu hổ, chỉ biết hùa bậy.
Trước khi ngồi lên xe đạp, chị cả Lâm ngoái đầu nhìn lại nhà mẹ đẻ sống hơn hai mươi năm, đột nhiên mắt đỏ hoe.
Mẹ Lâm tức khắc rơi nước mắt, vừa lau nước mắt vừa vẫy tay, cố nhịn không khóc, cười để chị cả Lâm mau lên xe.
Bà cô hàng xóm nhìn thấy cảnh này thì ở bên cạnh trêu chọc mẹ Lâm.
Làm mẹ Lâm vừa khóc vừa cười, cứ như bị ma nhập vậy.
Lâm Ngọc Trúc và Lâm Lập Dương phải tiễn dâu, hai người đạp xe đạp đi cùng.
DTV
Đến nhà họ Vương thì được mẹ Vương khách sáo kéo vào bàn tiệc ăn cơm.
Bữa cơm đầy đủ lễ nghĩa và chu đáo.
Đợi tiệc tàn, nhà họ Vương còn đặc biệt bao một bàn tiệc chưa động đũa, để hai chị em gói mang về.
Đợi hai chị em thật sự sắp về, ngoái đầu nhìn, thấy chị cả Lâm hai mắt đỏ hoe đầy vẻ không nỡ.
Lâm Lập Dương trong chốc lát mắt cũng đỏ lên, nghẹn ngào nói: “Chị cả…” Không thì về nhà với em đi.
Hai chị em ở đây diễn kịch chia ly, chị em tình thâm.
Lâm Ngọc Trúc vẫy tay, thong thả nói: “Ba ngày sau gặp.”
Chị cả Lâm và Lâm Lập Dương…