Xuyên Vào Thế Giới Mới, Làm Giàu Không Cần Lo Nghĩ - Chương 601
Cập nhật lúc: 2024-10-13 15:29:26
Lượt xem: 37
Sau cô cả và dượng cả nhà họ Lâm, còn có cô út dượng út nhà họ Lâm, may là, cô út nhà họ Lâm nhìn giống hệt cha Lâm.
Hơn nữa sau khi vào nhà thì gọi cha Lâm là anh, Lâm Ngọc Trúc không cần suy nghĩ đã lên tiếng: “Cháu chào cô út, dượng út ạ.”
Cô út nhà họ Lâm cũng kéo Lâm Ngọc Trúc lại hỏi, dưới quê có khổ không, có vất vả không.
Hai chị em hỏi như nhau, căn bản không có khác biệt.
Lâm Ngọc Trúc cũng trả lời y hệt, vẫn ổn ạ, vẫn ổn.
Đợi họ hàng bên nhà mẹ Lâm đến, Lâm Ngọc Trúc lại phải vất vả một phen.
Dựa vào sự thông minh lanh trí của cô, toàn bộ đều vượt qua được.
Nhìn thấy trong phòng càng lúc càng nhiều người, Lâm Ngọc Trúc sờ cái trán đầy mồ hôi, kéo Lâm Lập Dương hỏi: “Em đếm xem còn ai chưa đến.”
Lâm Lập Dương cẩn thận đếm xong mới nói: “Đến đủ rồi, chỉ còn anh cả, chị dâu với cha mẹ của chị ấy là chưa đến.”
Lâm Ngọc Trúc thở phào, ải này xem như qua rồi.
Đợi đến khi anh cả Lâm, chị dâu và cha Đặng mẹ Đặng đến hết.
Hai đứa gác cửa là Lâm Ngọc Trúc và Lâm Lập Dương mới xem như ngừng kinh doanh.
Lại bắt đầu làm tiểu nhị nhà họ Lâm.
Bưng trà rót nước, đưa bánh kẹo, hạt dưa.
Tính cách hướng nội của cha Lâm hiếm khi được dịp gánh vác mọi việc.
Ông cũng nắm được tinh túy bên trong, ai nói gì cũng cười ha hả là xong.
Họ hàng tụ họp cùng một chỗ, không cần ông tìm đề tài.
DTV
Người ta tự mình nói hăng say rồi.
Cha Đặng và mẹ Đặng vào nhà, còn đặc biệt nhìn Lâm Ngọc Trúc hai cái.
Dù sao cô con gái này của nhà họ Lâm bọn họ cũng chưa từng gặp.
Mẹ Đặng trước tiên kéo Lâm Ngọc Trúc tới cửa sổ, vừa dò xét vừa cười nói: “Mẹ cháu đúng là khéo đẻ, con trai đứa này đẹp trai hơn đứa kia, con gái cũng đứa này xinh hơn đứa nọ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-the-gioi-moi-lam-giau-khong-can-lo-nghi/chuong-601.html.]
Nhìn làn da căng bóng này xem, làm người ta thương c.h.ế.t đi được.
Nào, đây là quà gặp mặt bác gái cho cháu.” Mẹ Đặng nói xong, lấy ra một bao lì xì định nhét vào tay Lâm Ngọc Trúc.
Nói thật lòng, nhiều năm rồi Lâm Ngọc Trúc chưa được nhận lì xì.
Thình lình nhận được lì xì, quan trọng là, còn là của mẹ vợ anh cả cho.
Cái này tính thế nào nhỉ?
Lâm Ngọc Trúc vội vàng trả bao lì xì lại, nói: “Bác gái, cái này cháu không lấy được đâu, bị mẹ cháu biết nói không chừng cháu sẽ bị mắng đấy ạ.”
“Ôi dào, hai chị với em trai cháu bác đều cho rồi, đám cưới Tiểu Mỹ cháu còn đặc biệt mua vỏ chăn cho nó, sao bác gái lại để cháu phung phí số tiền đó được.
Cháu dưới quê cũng không dễ sống, tiền trong tay toàn là tiền mồ hôi nước mắt.
Ngoan, nghe lời, nhận lấy đi.”
Lâm Ngọc Trúc nhìn em trai nhà mình, chỉ thấy Lâm Lập Dương gật đầu thì nhận lấy.
Mẹ Đặng cả đời chỉ sinh có một đứa con, gả cho người đàn ông có điều kiện tốt, có thể nói sau khi lấy chồng thì chưa bao giờ nếm mùi khổ.
Phụ nữ không vất vả thì tự nhiên nhìn trẻ trung hơn rất nhiều, cũng chẳng trách mẹ Lâm không bì nổi mẹ Đặng.
Đợi mẹ Đặng ngồi xuống, thần sắc các cô dì nhà họ Lâm có hơi tế nhị.
Mọi người đều mặc áo bông mình tự làm, chỉ duy nhất mẹ Đặng và cha Đặng là mặc áo mua ngoài hàng.
Đẳng cấp ngay lập tức khác hẳn.
Các cô các dì cũng chỉ đánh giá một chút như thế rồi lại bắt đầu bận rộn tâng bốc người ta.
Tâng bốc mục đích chủ yếu là để cho quen mặt, sau này nhà có hết lương thực, cũng dễ nhờ người ta phê chuẩn giấy.
Đến lúc đó chỉ cần cầm giấy là có thể đi mua lương thực.
Cha Đặng và mẹ Đặng đối với việc này hiển nhiên đã sớm quen thuộc.
Theo những tràng lời nịnh hót của mọi người, mẹ Đặng chỉ cười ứng phó, trong mắt lại có vài phần ngạo mạn.
Các cô các dì cũng không phải không nhìn ra, chỉ có thể nói, so với mục đích trong lòng, chịu khó nhìn sắc mặt người khác với bọn họ mà nói thì cũng chẳng sao.