Xuyên Vào Thế Giới Mới, Làm Giàu Không Cần Lo Nghĩ - Chương 559
Cập nhật lúc: 2024-10-13 11:39:49
Lượt xem: 44
Sự việc giống như là đã có một kết thúc hoàn hảo mà lại giống như là chưa có hồi kết.
Thẩm Bác Quận xin hiệu trưởng nghỉ vài ngày.
Lâm Ngọc Trúc và Hàn Mạn Mạn cũng cực kỳ bận rộn với việc dạy học cho bọn nhỏ.
Chờ Lý Hướng Vãn và Vương Tiểu Mai trở về làm việc, thì lúc này hai người Lâm Ngọc Trúc và Hàn Mạn Mạn mới thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi.
DTV
Thẩm Bác Quận nghỉ làm bí thư ở trường học, nhưng thỉnh thoảng anh sẽ về chỗ ở của nhóm thanh niên trí thức ở một đêm.
Thừa dịp thay thuốc cho vết thương trên cánh tay Thẩm Bác Quận, thì hai người Lâm Ngọc Trúc và Thẩm Bác Quận mới có cơ hội trò chuyện vài câu.
Mỗi lần nhìn thấy vết đao dữ tợn, Lâm Ngọc Trúc đều nhịn không được mà cảm thấy đau lòng.
Một màn này ở trong mắt Thẩm Bác Quận chính là khiến anh cảm thấy ngọt ngào như được ăn mật, ngồi ở đó cười ngây ngô.
Lâm Ngọc Trúc mím môi hừ lạnh, lỗ tai lại lặng yên đỏ lên.
Vốn tưởng rằng người xấu bị bắt, hai người bọn họ có thể yêu đương thật tốt.
Nhưng thế nào cũng không nghĩ tới, hai người họ căn bản không có cơ hội khoe ân ái.
Lúc thương tích của Thẩm Bác Quận sắp khỏi thì anh nói với cô là anh phải làm nhiệm vụ, bởi vì trong số người bị bắt có một người đàn ông có tướng mạo tương tự Thẩm Bác Quận vài phần.
Người đàn ông này chỉ là tiểu đệ dưới chót của Sử Lão Lệ, cho nên anh ta cũng không hay lộ diện.
Vì vậy, phía cảnh sát bên này cũng đang cân nhắc hoạt động gián điệp, xem kế hoạch trực tiếp phá hang ổ của bọn chúng có thể tiến hành được hay không.
Mà Thẩm Bác Quận chính là một thành viên quan trọng nhất trong kế hoạch.
Bởi vì quy định, Thẩm Bác Quận không nói tỉ mỉ với Lâm Ngọc Trúc, nhưng từ ngữ khí của Thẩm Bác Quận, Lâm Ngọc Trúc lại nghe ra được nội tâm đang đấu tranh của anh, đại khái là nhiệm vụ này rất nguy hiểm đi.
Hai người Lâm Ngọc Trúc và Thẩm Bác Quận không nói gì nhìn nhau hồi lâu.
Lâm Ngọc Trúc buông lỏng ánh mắt, con ngươi đỏ lên, gật gật đầu.
Thanh âm của Thẩm Bác Quận khàn khàn, gian nan nói: "Lần này đi không biết sẽ mất bao lâu nữa... Nếu em..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-the-gioi-moi-lam-giau-khong-can-lo-nghi/chuong-559.html.]
Anh muốn nói, nếu cô không đợi anh được, hoặc là gặp phải người mà cô cảm thấy thích hơn... Chỉ cần...
Nếu anh không thể quay lại, hãy quên anh đi, tìm một người tốt hơn anh và sống thật tốt.
Lời nói như vậy, đến cuối cùng thì Thẩm Bác Quận cũng không nói ra miệng được.
Tay Thẩm Bác Quận nắm thành quyền, muốn mặc kệ để bản thân được ích kỷ lần này.
Lâm Ngọc Trúc cúi đầu trầm mặc hồi lâu, sau đó ngẩng đầu, cười cực kỳ sáng lạn: "Em chờ anh trở về.”
Nghe vậy, trong mắt Thẩm Bác Quận chính là một mảnh thâm tình cùng động lòng.
Thẩm Bác Quận hơi run rẩy, nặng nề trả lời: "Được.”
Anh sẽ cố gắng trở lại sớm nhất.
Lập công, trở về.
Khi đó, anh sẽ không còn là Thẩm Bác Quận của nhà họ Thẩm nữa, mà anh sẽ chỉ là Thẩm Bác Quận thôi.
Không ai có thể ngăn cản anh kết hôn với cô gái mà anh yêu.
Lâm Ngọc Trúc không phải giun trong bụng Thẩm Bác Quận, cô đương nhiên là không biết được suy nghĩ của anh.
Nhưng cô biết rằng sau khi anh trở về, anh vẫn sẽ là của cô.
Cô tin Thẩm Bác Quận, và cô cũng tin vào chính mình.
Lưỡng tình nếu là dài lâu, lại há tới sớm sớm chiều chiều[1].
[1]Lưỡng tình nếu là dài lâu, lại há tới sớm sớm chiều chiều: Tác giả Tần Quan đã mượn câu truyện truyền thuyết bi hoan ly hợp của Ngưu Lang Chức Nữ, để ca ngợi mối tình thuỷ chung của các cặp đôi. Hai câu cuối “两情若是久长时,又岂在朝朝暮暮”có nghĩa là “Nếu mối tình hai người sắt son chung thủy , thì hai người đâu cần phải ngày đêm luôn ở bên nhau ”, hai câu này vừa chỉ mối tình Ngưu Lang Chức Nữ, cũng là quan điểm tình yêu của tác giả, nên đã trở thành danh ngôn bất hủ.
Lúc chia ly, Thẩm Bác Quận đều đã đi tới cửa rồi, nhưng anh vẫn không nhịn được mà ôm cô gái của anh vào trong ngực.
Ôm thật chặt...
Lồng n.g.ự.c anh nóng bỏng, nhịp tim thì mạnh mẽ.
Lâm Ngọc Trúc vùi mặt thật sâu vào n.g.ự.c Thẩm Bác Quận, rầu rĩ nói: "Anh phải trở về đấy, phải sống trở về.”
Thẩm Bác Quận thật lâu không nói gì, lúc sau anh mới gật đầu nói: "Ừ. ”