Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Vào Thế Giới Mới, Làm Giàu Không Cần Lo Nghĩ - Chương 497

Cập nhật lúc: 2024-10-11 21:55:14
Lượt xem: 64

Cái nói là muốn cùng nuôi lợn là giáo viên nào muốn nuôi thì phải bỏ tiền túi ra để mua heo con.

Mọi người cùng nhau nỗ lực nuôi heo.

Thức ăn của heo sẽ chia đều cho từng người.

Gom tiền xây dựng chuồng heo, các giáo viên sẽ thay phiên nhau quét dọn, đồng thời lập danh sách.

Cho heo ăn.

Như vậy vào ngày nghỉ Hàn Mạn Mạn sẽ có cơ hội về nhà thăm cha mẹ.

Vì để bày tỏ lòng thành ý, Hàn Mạn Mạn cũng có thể bắt mấy con gà về nuôi ở chuồng gà của cô ta.

Mọi người giúp đỡ lẫn nhau, vui vẻ biết bao ~

Hàn Mạn Mạn hít sâu một hơi, vì không muốn bị heo trói buộc nên phải đồng ý.

Cứ như vậy, Lưu Nga cũng tới tham gia.

Năm giáo viên hùng hùng hổ hổ xây dựng chuồng heo.

Ba người ở tổ sân sau quyết định nuôi ba con heo, giữ một con để mùa đông sẽ ăn.

Còn hai con sẽ dùng để cải thiện bữa ăn cho học trò.

Học sinh biết sau khi heo lớn sẽ mổ cho bọn chúng ăn thịt, vô cùng vui mừng nhảy cẫng lên.

Ngày nào cũng trông ngóng cỏ nhanh mọc đi, như vậy có thể nhổ về ghi tích điểm.

Các giáo viên đã nói rồi, cống hiến cho chuồng lợn càng nhiều, số thịt ăn được sẽ càng nhiều.

Có vài học trò rất tích cực, ngày nào cũng tới quét dọn chuồng heo với các giáo viên.

Nếu như hỏi chỗ nào ở trường học được hoan nghênh nhất, có khả năng đó chính là chuồng gà và chuồng heo.

Mấy đứa nhỏ ngày nào cũng vây quanh hai chỗ này, nhìn nó bằng ánh mắt sáng quắc.

Vừa buồn cười lại vừa đau lòng. . .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-the-gioi-moi-lam-giau-khong-can-lo-nghi/chuong-497.html.]

Hiệu trưởng thấy các giáo viên đóng góp nhiều sức lực và ý chí như thế, nghĩ một hồi, trường học sẽ thuê một bảo vệ gác ở ngoài cổng.

Ở đây toàn là gà với heo, bị trộm mất thì sẽ tổn thương tới trái tim của mấy đứa nhỏ.

Chuyện này vốn đã nằm trong bản kế hoạch, hôm nay sẽ được trình lên.

Quan Thúy Miêu biết trường học muốn thuê bảo vệ, bèn đề cử chú hai nhà mình với hiệu trưởng, chú hai cô ta đã từng đi bộ đội, sau này vì bị thương ở chân nên đã xuất ngũ về nhà.

Mặc dù chân bị thương nên phải đi khập khiễng, nhưng tài nghệ lại rất giỏi .

Người bình thường cũng không dám lỗ mang với ông ta.

Hiệu trưởng cũng cảm thấy hài lòng, suy nghĩ một hồi bèn tỉ mỉ hỏi: "Cô giáo Quan, tôi nhớ nhà mẹ đẻ của cô không ở thôn Thiện Thủy mà, vậy chú hai kia của cô tới trường học rồi, nhà cửa phải làm sao đây? Công việc này cần phải trông coi ở trường học thường xuyên. Có bất tiện lắm không."

DTV

Quan Thúy Miêu sợ hiệu trưởng không thuê chú hai nhà mình, hơi chần chừ nói: "Hiệu trưởng, thím hai của tôi đã mất vào hai năm trước rồi.Tuy là có con trai nhưng, mỗi lần con dâu nhìn thấy cha chồng là lại rất dè dặt. Hình như rất sợ chú hai nhà tôi. Chuyện này khiến chú hai rất khó chịu. Năm trước, chị dâu họ của tôi sinh thêm cho gia đình một đứa cháu gái, vì không muốn con cái vừa nhìn thấy chú hai tôi là đã bị dọa cho khóc thét lên. Cho nên ngày nào chú hai tôi cũng phải trốn đám trẻ đó. Người già thì sẽ nghĩ nhiều. Lúc trước đã đề nghị là ở riêng nhưng anh trai và chị dâu lại không đồng ý. Ngày nào chú hai tôi cũng ở trong nhà than ngắn thở dài. Nếu có một người có thể chuyển đi, đây là việc tốt với cả gia đình."

Hiệu trưởng vừa nghe xong đã nắm được điểm mấu chốt, chú hai Quan có bản lĩnh lại còn độc thân, tướng mạo hung dữ dọa mấy đứa nhóc tới khóc.

Ngẫm lại gần đây mấy học sinh lớp lớn có dấu hiệu trốn học ra ngoài chơi.

Vì vậy, gật đầu đáp ứng.

Bảo Quan Thúy Miêu tìm thời gian đi hỏi chú hai Quan xem có đồng ý làm không.

Quan Thúy Miêu cười gật đầu, buổi trưa liền mượn xe đạp của Hàn Mạn Mạn rồi đi về nhà mẹ đẻ.

Ngày hôm sau, căn nhà nhỏ bên ngoài cổng trường có khói bốc lên.

Lâm Ngọc Trúc rất tò mò muốn đi xem thử chú hai Quan trong truyền thuyết.

Nhìn một cái, vô cùng kiên định.

Có thể nói, gà và heo của cô an toàn rồi.

Khí thế trên người lính già đã từng ra trận g.i.ế.c địch có khác biệt rất lớn với người bình thường.

Chỉ cần dùng ánh mắt sắc bén như diều hâu đó thôi là có thể dọa chạy không ít người rồi.

Cô không hề khoa trương, chú hai Quan chỉ tùy ý liếc nhìn mấy đứa nhóc nghịch ngợm một cái thôi là có thể khiến đám nhóc ngoan ngoãn đứng im, không dám động đậy.

Có thể thấy rõ ông ta có lực khiếp sợ như thế nào.

Loading...