Xuyên Vào Thế Giới Mới, Làm Giàu Không Cần Lo Nghĩ - Chương 494
Cập nhật lúc: 2024-10-11 21:54:33
Lượt xem: 61
Hàn Mạn Mạn đang ăn bánh đào xốp, ngạc nhiên nhìn Lâm Ngọc Trúc một lúc, quan sát cẩn thận rồi nói: "Sao không mua áo hoa? Tôi thấy có hoa vẫn đẹp hơn." Nói xong hơi cử động khoe khoang áo hoa của mình.
Đây chính là thứ mấy cô gái khác đều muốn mua, vất vả lắm cô ta mới cướp được đó.
Có thể thấy được áo sơ mi này của cô ta quý hiếm đến mức nào.
Miệng Lâm Ngọc Trúc cong lên, nói: "Hoa này quá xấu, không đẹp chút nào."
Hàn Mạn Mạn lập tức không muốn nói chuyện với Lâm Ngọc Trúc nữa.
Không có mắt nhìn.
Thật không có mắt nhìn!
Dáng vẻ đắc ý của Lâm Ngọc Trúc trong mắt Chương Trình lại có chút giễu cợt.
Hôm trước mới nói nghèo mà hôm nay đã mặc quần áo mới đến.
Cố ý vả vào mặt anh ta sao?
Nghĩ đến ba đứa em đã đi, Chương Trình càng cảm thấy lo lắng.
Không khỏi nghĩ đến đề nghị năm trăm đồng kia của Lâm Ngọc Trúc.
Đúng là âm thanh ma quỷ vây lấy anh ta vậy, xua thế nào cũng không hết.
Lâm Ngọc Trúc lười đi đoán suy nghĩ của anh ta, theo ý của cô, chỉ cần là người bình thường thì sẽ không tiêu xài năm trăm đồng kia.
Nói có việc, cô đúng là có việc thật.
Sau khi xong hai tiết, cô vội vàng chạy đến phòng làm việc của hiệu trưởng.
Cũng không nói vào chuyện chính luôn mà trước tiên cô bày tỏ sự kính nể vô tận và sùng bái với hiệu trưởng, sau đó lại khen ngợi một lúc.
Nói người ta thành hiệu trưởng tốt có một không hai trong thiên hạ.
Thổi phồng đến mức hiệu trưởng suýt chút nữa không trụ nổi, uống mấy ngụm nước trong cốc, sau đó Lâm Ngọc Trúc mới ngại ngùng cười một tiếng nói: "Hiệu trưởng, tôi muốn xây một chuồng gà nhỏ ở trong trường."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-the-gioi-moi-lam-giau-khong-can-lo-nghi/chuong-494.html.]
Hiệu trưởng thiếu chút nữa phun hết nước mới uống ra ngoài.
Ông biết ngay mà, không có việc gì sao tự nhiên đến đây khen ngợi ông được.
Hiệu trưởng lau miệng, giọng rất giống quan chức nói: "Cô giáo Tiểu Lâm, cô xây chuồng gà để nuôi gà sao? Lại đây, nói qua về suy nghĩ của cô một chút đi, cô cũng không phải là người chỉ biết nghĩ cho mình. Cô nuôi gà vì tụi nhỏ sao?"
Lâm Ngọc Trúc lập tức gật đầu, kính nể nói: "Hiệu trưởng thật lợi hại, đúng là không phải ai cũng có thể làm lãnh đạo được. Tính cách của những người phía dưới chúng tôi ngài cũng đều nhìn rõ hết. Tôi tính mang mấy con gà đến cho tụi nhỏ tự mình nuôi. Tuy có lòng tốt cho mấy đứa nhỏ thêm đồ ăn nhưng tôi cũng sợ rằng bọn nhỏ quen được giúp đỡ mà ỷ lại, dưỡng thành tính không làm cũng muốn có ăn thì chuyện này sẽ trở thành có lòng tốt lại gây nên chuyện xấu mất. Tôi cảm thấy chi bằng chúng ta để cho tụi nhỏ tự mình nỗ lực lao động, từ đó có thể nhận được thành quả. Như vậy không chỉ tạo được tư tưởng cần cù chăm chỉ của mấy đứa mà còn có thể rèn luyện tụi nhỏ trưởng thành. Dù sao cũng có câu đưa có cho người không bằng dạy người bắt cá. Hiệu trưởng, ngài thấy ý của tôi thế nào?"
Lâm Ngọc Trúc đã nghĩ kĩ rồi, cô vẫn nên nuôi mấy con gà.
Cô có thể ở một bên hướng dẫn sau đó cho các bạn nhỏ đi hái ít rau dại về cho gà ăn.
Cũng không phải là chuyện gì tốn kém.
Ngày nghỉ thì sáng tối cô đến cho ăn là được.
Không, cô vẫn còn lao động trẻ em mà, không phải sao ~
DTV
Sự tồn tại của hiệu trưởng trong trường tương đương với hoàng đế của một nước vậy.
Chút chuyện nhỏ này ông vẫn có thể làm chủ được.
Sau khi nghe lí do đầy đủ, ông gật đầu đồng ý.
Lâm Ngọc Trúc cười ha ha nói: "Hiệu trưởng, chỉ mình tôi thì có lẽ sẽ không xây được chuồng gà tốt. Như thế nào cũng nên tìm người hỗ trợ. Ngài cũng biết đấy, thầy Lý Vĩ tôi không thể đối phó được, thanh danh của thầy Chương lại không tốt, người duy nhất có thể làm việc chỉ còn lãnh đạo mà thôi... Hay là... Ngài nói giúp tôi một chút đi?"
Hiệu trưởng Ngô nhìn dáng vẻ ngại ngùng cười của Lâm Ngọc Trúc, ông thầm suy nghĩ, cô giáo Tiểu Lâm này đứng về phía ông.
Tìm việc để người khác làm như thế này là để giúp ông trút giận sao?
Ồ, không tệ, đồng chí nhỏ rất biết suy nghĩ.
Mặc dù hơi non, nước cờ cũng không quá tốt nhưng lại không ngăn được tâm trạng vui vẻ của ông.
Nhìn vẻ mặt ngày càng hài lòng của hiệu trưởng, Lâm Ngọc Trúc cười xấu xa.
Hiệu trưởng gật nhẹ đầu, đứng dậy đi cùng với Lâm Ngọc Trúc đến văn phòng của Thẩm Bác Quận.
Lâm Ngọc Trúc ngẩng đầu ưỡn n.g.ự.c đi sau lưng hiệu trưởng, vô cùng giống con cáo nhỏ mượn oai hùm.