Xuyên Vào Thế Giới Mới, Làm Giàu Không Cần Lo Nghĩ - Chương 440
Cập nhật lúc: 2024-10-11 13:17:57
Lượt xem: 36
Vương Gia Bảo nghe xong lời này, xoay người nhìn bà Vương một cái, nhất thời không nghĩ ra cách nào.
Mà Lưu Nga đã nhanh chóng đạp xe ra khỏi khu nhà.
Bà Vương thấy Lưu Nga làm thật, quyết tâm muốn ly hôn, trong lòng đột nhiên có chút hối hận.
Sớm biết vậy thì bà ta đã nịnh nọt cô con dâu này rồi.
Bà Vương hít sâu một hơi, nói với Lưu Nga sắp đạp xe ra khỏi khu nhà: "Tôi đồng ý ly hôn nhưng không thể giao con cho cô."
Lưu Nga đứng ở cửa, ánh mắt kiên định mà cố chấp nói: "Không có khả năng, tôi ly hôn là vì muốn con mình rời khỏi những người thân như các người. Không muốn nó học được bộ dạng tiểu nhân của các người, sao tôi có thể để cốt nhục của mình ở với đám sài lang hổ báo các người được chứ."
Sắc mặt của bà Vương sầm xuống, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cô muốn ly hôn cũng được thôi, sau này tiền lương phải giao lại phân nửa, căn nhà ở trấn trên thuộc về con trai tôi. Bằng không, cô đừng hòng ôm con đi."
DTV
Mọi người ở đây lập tức lớn tiếng bàn tán, bà Vương này đúng là không biết xấu hổ.
Đây chẳng phải là đang công khai bắt nạt người khác sao.
Thím Lý Tứ bĩu môi, ai cũng nói nhà bà ấy là lão lại, bây giờ nhìn lại, nhà bà Vương này còn xấu xa hơn cả nhà bà ấy.
Hừ, người với người đúng là không thể so sánh.
Chênh lệch quá xa.
Lâm Ngọc Trúc và Lý Hướng Vãn nghe câu này xong đều muốn nghiến răng.
Bàn tay đặt trên tay lái xe của Lưu Nga siết lại thật chặt, tự nhủ với mình rằng không được tức giận.
Nếu đã nắm được điểm yếu thì còn sợ gì nữa.
Lưu Nga lạnh giọng quát: "Nếu bà đã không muốn nói đàng hoàng, chúng ta sẽ đấu tới cùng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-the-gioi-moi-lam-giau-khong-can-lo-nghi/chuong-440.html.]
Nói xong, đạp xe tiếp tục đi về phía trước.
Dùng lực mà đạp, phải nhanh chóng tới trấn trên, dường như không muốn ở lại đây thêm chút nào nữa.
Mọi người ở đây không thèm khuyên nhủ nữa, bà Vương này quá xấu xa.
Mọi người coi như cũng hiểu rõ rồi, cái gì mà con trai ở rể, bà Vương này căn bản không muốn con trai đi ở rể.
Nhà họ Lưu đúng là dẫn sói vào nhà, gọi cả một ổ sói về nhà.
"Tôi đã thắc mắc là sao trước đó lại đồng ý ở rể, không ngờ là nhằm vào của cải của người ta."
"Ôi, người ta đúng là có mắt nhìn. Hai ông bà già ở chung một nhà với con dâu, công việc trong thôn thì không làm, nhưng thức ăn thì không thiếu. Tôi nói này, cũng may Vương Thiên tường kia không còn làm đại đội trưởng nữa, nếu không không biết chúng ta còn phải ăn bao nhiêu cục tức nữa."
"Không chỉ như vậy, nên để gia đình bọn họ làm việc để bù lại mấy năm nay, hai vợ chồng già bọn họ không bị tàn phế, dựa vào đâu không làm mà vẫn được nhận lương."
"Đúng vậy."
Nghe thấy những người này nghị luận, mặt bà Vương tối sầm lại, nghiến răng nói: "Con quay lại đây, chúng ta về nhà nói chuyện."
Lưu Nga đang đạp xe cũng quẹo lại, thái độ cứng rắn nói: "Đồ của nhà tôi các người đừng mơ lấy đi được chút nào, con trai cũng chỉ có thể thuộc về tôi. Hoặc là bây giờ các người đồng ý, hoặc là tôi đi trấn trên. Tự các người chọn đi."
Bà Vương tức tới nỗi tóc dựng hết lên, mắt mở trừng trừng.
Suy đi nghĩ lại, thái độ hòa hoãn hơn nói: "Được, tôi đồng ý, chúng ta về nhà trước, nhân hai ngày này mà phân nhà cho rõ ràng."
Lưu Nga đứng ở cửa, sắc mặt lạnh như băng nhìn bà Vương không tiếp lời.
Có thím không thể nhìn được nữa, không kiên nhẫn nói: "Tôi nói này bà Vương, chẳng lẽ bà không nhìn ra con dâu bà đã hết hy vọng rồi, chỉ muốn ly hôn thôi hả. Bà cứ kéo qua kéo lại thì kéo được cái gì chứ. Chuyện chân đạp hai thuyền này còn có thể biến mất sao."
Bà Vương lập tức trừng mắt nhìn.
Chê người vừa nói nhiều chuyện.