Xuyên Vào Thế Giới Mới, Làm Giàu Không Cần Lo Nghĩ - Chương 418
Cập nhật lúc: 2024-10-11 09:05:09
Lượt xem: 51
Lâm Ngọc Trúc không giống vậy, ngủ ngon lành hơn mấy người khác, chỉ là mơ thấy một giấc mơ kỳ quái.
Trong mơ hình như lại trở về bên cạnh mình ở hiện đại, cảnh tượng là ở căn phòng cũ của nhà cô.
Cô giống như bị bệnh rồi, một người cô đơn lẻ loi, bộ dạng đáng thương nằm ở trên giường.
Khiến cho Lâm Ngọc Trúc thực sự đau lòng một trận.
Sau đó cảnh trong mơ thay đổi, một một người đàn ông đeo khẩu trang đưa cô đi bệnh viện.
đường phố bên ngoài vắng tanh không bóng người, các nhân viên y tế đứng ở cổng bệnh viện đều mặc quần áo phòng hộ.
Các bệnh nhân ở trong bệnh viện đều đeo khẩu trang.
Có một thai phụ bọc một cái bao nilon cao bằng đầu người ở trên người.
Vừa muốn nhìn tiếp, Lâm Ngọc Trúc liền từ trong mở tỉnh lại.
Lau tầng mồ hôi mỏng trên đầu đi.
Liền bắt đầu suy nghĩ xem giấc mơ này là có chuyện gì.
Nói ra thì giống như mình ở trong mơ thấy được rất nhiều chuyện của hậu thế.
Chẳng lẽ cô còn có năng lực biết trước?
Hỏi hệ thống, hệ thống cũng không biết là có chuyện gì.
Nếu nhất định muốn biết có chuyện gì, bỏ ra số điểm cống hiến khổng lồ có thể biết được đáp án.
DTV
Lâm Ngọc Trúc....
Chờ cô giàu thêm tí nữa rồi nói sau.
Nhìn trời thấy thời gian rời giường còn có nửa giờ, xoay người lại chợp mắt một lúc nữa.
Tới trường, vào lúc Tiểu Sơn Nha gặp được cô, liền vui vẻ nói: “Cô Lâm, ngày hôm qua trở về, Kim Bảo liền trả tất lại cho em, em có cần trả lại đôi tất ngày hôm qua cho cô Lý không ạ.”
Lâm Ngọc Trúc cười, dịu dàng nói: “Thế thì chờ nghỉ giải lao, em đi hỏi cô Lý một cái đi.”
Tiểu Sơn Nha ngoan ngoãn gật đầu.
Đến khi nghỉ giải lao tiết thứ nhất, Tiểu Sơn Nha liền nhanh nhẹn chạy đến trước cửa văn phòng của giáo viên, chờ Lý Hướng Vãn nghỉ giải lao trở về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-the-gioi-moi-lam-giau-khong-can-lo-nghi/chuong-418.html.]
Khi Lý Hướng Vãn nhìn thấy Tiểu Sơn Nha, còn chủ động quan tâm hỏi: “Tiểu Sơn Nha, tối hôm qua trở về, người trong nhà không làm khó dễ em chứ?”
Tiểu Sơn Nha lắc đầu, lanh lảnh nói: “Không có đâu, mẹ kế của em không mắng em, cha em cũng không đánh em, Kim Bảo còn trả lại tất cho em nữa, cô Lý, tất của em nhiều ra một đôi, đôi ngày hôm qua đi, chờ em giặt sạch sẽ xong sẽ trả cho cô.”
Lý Hướng Vãn khẽ cười một tiếng, sờ đầu của cậu bé nói: “Không cần, hai đôi này em thay nhau dùng, chờ thời tiết ấm áp rồi, để dành năm sau đi.”
Tiểu Sơn Nha thẹn thùng cười, “Cảm ơn cô Lý.”
Lý Hướng Vãn cũng cười.
Hàn Mạn Mạn ngồi ở trong văn phòng vừa đúng lúc nhìn thấy toàn bộ...
Sao cảm giác như mấy giáo viên thanh niên trí thức này rất hào phóng thế nhỉ.
Vuốt vuốt b.í.m tóc của mình, hừ lạnh nói, dù sao cô ta cũng là con gái xưởng phó của xưởng thịt heo, nói đến hào phóng ai có thể vượt qua được cô ta.
Bọn nhỏ cũng ăn xong móng giò rồi, buổi trưa cô ta liền trở về hỏi cha cô ta một chút xem còn có thể lấy được mấy cái khác hay không.
Cứ như vậy, buổi trưa Hàn Mạn Mạn lại không ở lại ăn cơm trưa ở trường học.
Lâm Ngọc Trúc giữa trưa vẫn như cũ cầm mấy cái trứng gà tới.
Thấy thím Vương xào cho bọn nhỏ một chậu giá đỗ, tò mò hỏi: “Thím, thím cũng thương xót bọn nhỏ, mang đậu tương tới đây hả?”
Với người bình thường, đậu tương cũng coi như là khá quý giá, không phải giữ để ép dầu, thì là giữ để làm tương, quanh năm suốt tháng đều không nỡ xào đậu tương cho bọn nhỏ ăn.
Ngay cả khi người bệnh bị bệnh rồi, bữa ăn dinh dưỡng còn có cả đậu tương.
Có thể thấy được chỗ đậu tương này cũng khá lắm rồi.
Lâm Ngọc Trúc chính là bội phục, tính giác ngộ của thím Vương thế mà đột nhiên lại cao lên rồi.
Đúng là ba ngày không gặp, phải nhìn bằng con mắt khác.
Thím Vương bị Lâm Ngọc Trúc nhìn thế thì có chút xấu hổ.
Vội vàng giải thích nói: “Đây là của thầy Chương mang tới đó.”
Lâm Ngọc Trúc gật đầu, ồ một tiếng.
Sau đó lấy trứng gà ra chuẩn bị lại làm một món canh trứng cho bọn nhỏ.
Ngày ngày ăn bánh ngô, khiến cho lũ trẻ nghẹn đến trợn trắng mắt.