Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Vào Thế Giới Mới, Làm Giàu Không Cần Lo Nghĩ - Chương 361

Cập nhật lúc: 2024-10-10 11:57:21
Lượt xem: 38

Khí lạnh ngoài cửa thổi vào làm Lâm Ngọc Trúc rùng mình, cô cười ha ha mời người vào nhà rồi đóng cửa thật kỹ.

Thẩm Bác Quận khẽ thở dài, nói: “Cô bị ốm thì cẩn thận chút, kẻo bệnh lại nặng thêm. Sao rồi, cô có nóng không? Tôi có mua chút thuốc cho cô.”

Nói xong, anh liền lấy mấy gói thuốc ra khỏi túi xách, còn lấy một hộp cơm ba tầng và hai hộp đào ngâm ra.

Đối phương dùng giọng nói trầm thấp tỉ mỉ nói: “Vốn dĩ tôi định làm thịt kho tàu cho cô, sau đó lại nghĩ cô bị ốm, vẫn là nên ăn món thanh đạm nên đã làm bánh canh, lát nữa tôi hâm nóng lại cho cô, tranh thủ ăn lúc nóng.”

“Nghe nói cô muốn ăn đào ngâm, cho nên tôi đã đến Cung Tiêu Xã mua cho cô.”

“A, để tôi đưa tiền cho anh.” Lâm Ngọc Trúc vội vàng lục lọi tiền trong áo bông.

Thẩm Bác Quận: …

Nhìn cô gái nhỏ cầm tiền, đưa cho mình với vẻ mặt nghiêm túc, anh hơi bất đắc dĩ nói: “Cô làm tôi có cảm giác như mình có lòng tốt làm chuyện xấu vậy. Ai đi thăm bệnh còn muốn lấy tiền? Để tôi đi hâm nóng thức ăn cho cô.”

Lâm Ngọc Trúc nghĩ lại thì thấy cũng có lý, vậy nên cô cất tiền lại, rồi đi đến cạnh cửa, đứng ở sau lưng Thẩm Bác Quận nhìn anh bận bịu ở bệ bếp.

Đột nhiên cô cảm thấy ấm áp.

Cô tò mò hỏi: “Anh Thẩm, sao chủ nhà mời khách mà lại bỏ khách đi rồi?”

Thẩm Bác Quận chợt dừng việc đang làm lại, sau đó bình tĩnh nói: “Không phải còn có Bàn Tử sao?”

Anh quay đầu nhìn Lâm Ngọc Trúc, nhíu mày nói: “Cô nhanh về phòng nghỉ ngơi đi, ở đây lạnh.”

Lâm Ngọc Trúc gật đầu, ngoan ngoãn về phòng ngồi. Cô sợ đối phương lại tiếp tục lải nhai, cho nên tiện tay mặc áo bông vào.

Đến khi Thẩm Bác Quận bưng một bát bánh canh nóng đi vào, thấy cô gái nhỏ đã mặc áo bông, anh mới yên tâm không ít.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-the-gioi-moi-lam-giau-khong-can-lo-nghi/chuong-361.html.]

Anh vẫn không nhịn được nói: “Bên cạnh không ai chăm sóc thì phải cẩn thận, một mùa đông thôi mà đã bị ốm đến hai lần, cô thật không biết chăm sóc bản thân gì cả.”

Lâm Ngọc Trúc vừa thổi bánh canh vừa nói: “Mùa đông mà, không ốm thì sẽ làm mùa đông thất vọng mất. Người ta tốn công thổi khí lạnh, vậy mà có vài người không bệnh, thật là mất mặt! Lỡ như mùa thu thấy thì sao, mùa xuân sắp đến thấy thì sao, mùa hè thấy thì thế nào?”

DTV

Thẩm Bác Quận cạn lời, ngơ ngác nhìn Lâm Ngọc Trúc một lúc.

Đột nhiên anh cười lên.

“Cô…” Đúng là biết ăn nói.

Lâm Ngọc Trúc nhe răng cười hì hì: “Ha ha.”

“Tranh thủ lúc còn nóng, cô ăn đi.” Nói rồi, Thẩm Bác Quận xoay người về lại phòng bếp dọn dẹp.

Buổi sáng, Lý Hướng Vãn và Vương Tiểu Mai nấu ăn ở đây, phòng bếp không lớn trở nên hơi lộn xộn.

Anh không muốn để Lâm Ngọc Trúc đang bị ốm còn phải dọn dẹp, cho nên anh xung phong làm.

Có thể là do anh thích sạch sẽ, Lâm Ngọc Trúc phát hiện đồng chí Thẩm vẫn luôn ở trong phòng bếp chứ chưa đi ra.

Cầm bát bánh canh còn lại không nhiều lắm đi đến, phát hiện người này đang tẩy rửa.

Lâm Ngọc Trúc đỏ mặt, giải thích: “Lâu rồi tôi không ở nhà nhóm lửa nấu cơm.”

Từ khi ba người thân nhau, cô đều nấu ăn ở nhà Lý Hướng Vãn, dụng cụ nấu ăn ở nhà cô ta nhiều.

Chủ yếu là tiết kiệm củi lửa, ha ha…

Điểm bất lợi của việc nấu ăn trong phòng là mấy ngày không lau chùi, nhọ liền bám đầy phòng.

Đột nhiên Lâm Ngọc Trúc cảm thấy bánh canh trong bát không ngon nữa.

Loading...