Xuyên Vào Thế Giới Mới, Làm Giàu Không Cần Lo Nghĩ - Chương 344
Cập nhật lúc: 2024-10-10 11:53:26
Lượt xem: 53
Vợ trưởng thôn bưng một chậu thịt lợn dưa chua hầm tiết heo và ruột heo tiến vào, vừa lúc nhìn thấy cháu trai nhà mình đang phồng má, vừa ăn vừa khó xử từ chối, nhất thời dở khóc dở cười nói: "Các cháu tự mình ăn đi, cho thằng bé làm cái gì, còn sợ thím bạc đãi cháu trai nhà mình hay sao chứ.”
Lời này tuyệt đối không có ý trách cứ, cũng chỉ là tùy tâm nói mà thôi.
"Ai bảo cháu trai nhỏ nhà thím khiến người khác yêu thích như vậy chứ." Lâm Ngọc Trúc nói tiếp, thuận tiện đứng dậy tiếp nhận thức ăn, bày ra trên bàn.
Không lâu sau, món ăn liền lục tục được bưng lên.
Nhà trưởng thôn làm tổng cộng năm món ăn, có thịt lợn dưa chua hầm tiết heo và ruột heo, xương ống hầm tương, đậu phộng rang, bánh trứng chiên, bắp cải xào giấm.
DTV
Đặt trong thời đại này thì có thể nói là bàn ăn này rất phong phú.
Chờ đến khi tất cả đồ ăn đều được bưng lên, vợ trưởng thôn chỉ vào xương ống hầm tương nói: "Đây là do chú của các cháu cố ý tìm người lấy về, trên xương này thịt nhiều, các cháu ăn nhiều một chút. Thím cho vào nồi hầm từ sáng sớm, đến lúc này là đã hầm đủ lâu rồi, mau nếm thử xem.”
Mấy người Lâm Ngọc Trúc gật gật đầu đáp lại nhưng ai trong số bọn họ cũng đều không nhúc nhích.
Chủ nhà vẫn chưa ngồi vào cơ mà.
Chờ thím hai Triệu vào phòng, vợ trưởng thôn lại lôi kéo em dâu nhà mình, cười chào hỏi: "Hôm nay em vất vả rồi, đến đây, mau ngồi đi.”
Trong lúc chào hỏi với thím hai Triệu, vợ trưởng thôn cũng nói với mấy người Lâm Ngọc Trúc: "Em dâu thím, là người biết nấu ăn nhất ở đây, tất cả mọi người cũng đều quen biết nhau, thím cũng không cần phải giới thiệu nhiều nữa. Nói thêm nữa, có khi các cháu lại tưởng rằng thím không muốn cho các cháu ăn cơm, nhanh, đều gắp thức ăn ăn đi.”
Khách tới đều là đàn bà con gái vì thế vợ trưởng thôn không có lấy rượu trắng trong nhà ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-the-gioi-moi-lam-giau-khong-can-lo-nghi/chuong-344.html.]
Vợ trưởng thôn cố ý pha chút trà hoa nhài rót cho mấy người Lâm Ngọc Trúc, sau đó nâng chén lên nói: "Điều kiện nhà thím cũng chỉ là như thế này, mấy cô gái các cháu ngàn vạn lần đừng chê thím keo kiệt. Các cháu cũng không có người nhà đi cùng nên thím hôm nay cũng sẽ không mời các cháu uống rượu. Chúng ta lấy trà thay rượu, thím ở đây cảm tạ mấy đứa bọn cháu đã nể mặt thím và ông nhà thím mà tới đây, đám trẻ con trong thôn chúng ta sau này sẽ giao cho các cháu.”
Nói xong, mấy người bọn họ khí thế bừng bừng cạn chén với nhau, tùy ý mà uống hai ngụm trà.
Vợ trưởng thôn cầm lấy đôi đũa sạch đưa cho mấy người Lâm Ngọc Trúc, sau đó lại gắp từng miếng xương lớn, ở phía trên còn có không ít thịt béo nạc cho bọn họ.
Nước sốt có màu sắc óng ánh, nhìn qua rất có cảm giác thèm ăn.
"Các cháu mau nếm thử xem tay nghề của thím như thế nào."
"Cái này đâu cần nếm thử, chỉ nhìn như vậy thôi cháu đều đã chảy cả nước miếng ra rồi, khẳng định rất ngon." Lâm Ngọc Trúc cười hì hì nói.
Lâm Ngọc Trúc cố ý để cho Tiểu Hồng Bân ngồi bên cạnh mình, lúc này cô cũng không khách khí, gắp lên một khối xương lớn nhất trong tô, bỏ vào trong chén của cậu nhóc kia, lén lút nói với cậu nhóc: "Này, đừng trách bà nội em có các chị thì liền quên em, chị chính là người đầu tiên nghĩ đến em đấy.”
Vợ trưởng thôn lập tức nở nụ cười, "Con bé này, cháu thật đúng là..."
Bữa ăn này rất hài hòa.
Chờ mọi người ăn xong, lúc uống trà nói chuyện phiếm, vợ trưởng thôn khẽ thở dài một hơi, lôi kéo Lý Hướng Vãn nói: "Kiến Thiết nhà thím không đứng đắn, lúc trước cũng đắc tội nhiều với cháu, thím cũng không cầu cháu tha thứ cho nó, sau này nếu có chuyện gì, chỉ cần thím có thể giúp, cháu cứ việc tới đây nói với thím một tiếng, đây là nhà thím nợ cháu.”
Thím hai Triệu ở một bên cười, nói: "Thanh niên trí thức Lý, nếu trong lòng cháu còn chưa nuốt trôi cơn tức này thì để thím gọi đứa con bất hiếu kia của thím tới đây ngay lập tức, cháu cứ đánh nó một trận đến khi nào cháu không còn khó chịu nữa thì thôi. Thím ở một bên nhìn nó, tuyệt đối sẽ không để cho thằng nhóc thối kia chạy mất.”
Lý Hướng Vãn nhất thời cạn lời, lắc đầu, thản nhiên nói: "Hai thím, việc này cho qua đi, cháu sẽ không truy cứu nữa. Chỉ là cháu có một câu chân thành muốn nói, tính tình Triệu Kiến Thiết này rất dễ gây họa, nếu như một mực nuông chiều... Đó chính là làm hại cậu ta.”
Lại nói, Triệu Kiến Thiết năm nay vẫn chưa đến mười tám mười chín tuổi, lúc này còn có thể sửa chữa được, còn có thể thay đổi.