Xuyên Vào Thế Giới Mới, Làm Giàu Không Cần Lo Nghĩ - Chương 324
Cập nhật lúc: 2024-10-09 19:29:56
Lượt xem: 55
Lâm Ngọc Trúc và Lý Hướng Vãn phá xe đạp vào buổi tối, có rất nhiều linh kiện nhỏ vụn rơi trên mặt đất mà bọn họ không nhìn thấy.
Hai người cũng lười quan sát. Sáng hôm sau đi ngang qua thì mới thấy một vài linh kiện.
Nhưng bảo bọn họ nhặt cho đại đội trưởng là chuyện không thể. Thấy thì cũng giả vờ không thấy.
Đại đội trưởng nóng nảy một ngày, nhưng ông ta vẫn phải giả vờ không biết gì.
Sau đó, ông ta dùng quan hệ tìm người chuyên sửa xe đạp đến lắp ráp lại cho mình.
Người ta đến nhìn kỹ liền biết có vài linh kiện nhỏ bị mất.
Khuôn mặt đại đội trưởng tối sầm lại, có nỗi khổ nhưng không thể nói nên lời.
Sau đó, ông ta bảo mấy đứa nhỏ trong nhà ra ngoài tìm xem, xem trên mặt đất có linh kiện nào không.
Đây là cách duy nhất đại đội trưởng có thể nghĩ đến để giải quyết chuyện này mà không phải tốn một đồng.
Mấy đứa nhỏ rất thần kỳ.
Bọn nhỏ đi thẳng đến sân sau của điểm thanh niên trí thức, thu hoạch một đợt rồi vui vẻ về nhà.
Đại đội trưởng rất bối rối trước tâm trạng vui sướng khi vừa tìm lại được thứ đã mất của mình.
Xe đạp được lắp ráp xong, vợ chồng đại đội trưởng còn mời người ta một bữa cơm, trong lòng thì thầm mắng Lý Hướng Vãn xối xả.
Trùng hợp thay, sáng hôm đó Lý Hướng Vãn vừa hắt hơi.
Hoặc là không làm, mà đã làm thì phải đến nơi đến chốn, cô ta viết một phong thư tố cáo gửi đến công xã.
Hai cán bộ đã ăn uống no đủ biết có người đến tố cáo, lập tức không dám giấu giếm mà nói rõ đầu đuôi mọi chuyện.
Hai cán bộ này bị phê bình một trận, đang ngồi thành thật viết bảng kiểm điểm ở bàn làm việc.
Hôm sau, công xã gọi đại đội trưởng và trưởng thôn qua mở họp.
Nếu như ngày đó chỉ có một hoặc hai thanh niên họ Vương thi được điểm tối đa, lại có thành tích thi lần hai không chênh lệch với lần một là bao thì còn có thể xem nhẹ.
Nhưng mà cũng không phải.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-the-gioi-moi-lam-giau-khong-can-lo-nghi/chuong-324.html.]
Có đến bảy tám thanh niên họ Vương đạt điểm tối đa.
Lãnh đạo công xã thấy đại đội trưởng liền hỏi ông ta muốn làm gì?
Đại đội trưởng bị hỏi đến cứng họng, không trả lời được, lưng ông ta thì toát mồ hôi lạnh.
Cố tình trưởng thôn còn than ngắn thở dài, tiếp lời: “Lão Vương, ông đúng là không tử tế, trong thôn này còn có rất nhiều thanh niên, vậy mà ông chỉ lo cho mình nhà họ Vương của ông!”
Lãnh đạo của công xã cũng biết tình hình phức tạp của thôn Thiện Thủy.
Vốn dĩ ông ta cho rằng vì cân bằng ý nghĩ của dân chúng nên thôn Thiện Thủy mới có thêm đại đội trưởng.
Hiện tại xem ra là hoàn toàn ngược lại, điều này gây cản trở sự đoàn kết của các thôn dân.
Các hộ gia đình giúp đỡ lẫn nhau, còn những hộ gia đình không thuộc tông tộc của bọn họ thì phải làm sao đây?
Ai có thể đứng ra làm chủ cho bọn họ?
Vì vậy, chức vụ đại đội trưởng bị loại bỏ.
Trưởng thôn lên như diều gặp gió, trở thành người đứng đầu chân chính của thôn Thiện Thủy.
Ra khỏi công xã, trưởng thôn cười toét mồm. Đại đội trưởng xụ mặt, trầm giọng hỏi: “Có phải ông tố cáo hay không?”
Nhìn sắc mặt càng lúc càng khó coi của đối phương, trưởng thôn càng thấy vui vẻ.
Ông ta vui tươi hớn hở nói: “Không phải tôi làm.”
DTV
Thật ra trưởng thôn cũng muốn làm lắm.
Nhưng ông ta sẽ không làm chuyện dồn người khác vào chỗ chết, như vậy dễ đắc tội người ta.
Đại đội trưởng hừ lạnh, thấy ông già trước mặt không phải giả vờ, cho nên không tiếp tục hỏi nữa.
Việc này cũng dễ hỏi thăm thôi, trở về hỏi xem ông ta có đi qua thị trấn hay không là biết thôi.
Ngoài trưởng thôn, ông ta còn nghi ngờ Lý Hướng Vãn.
Lúc đến đây, ông ta còn nể mặt trưởng thôn nên chở ông ta đi một đoạn, bây giờ thì đại đội trưởng không muốn quan tâm đến ông già kia nữa.