Xuyên Vào Thế Giới Mới, Làm Giàu Không Cần Lo Nghĩ - Chương 309
Cập nhật lúc: 2024-10-09 19:25:12
Lượt xem: 69
Nhà trưởng thôn, nhà đại đội trưởng, nhà kế toán Lý, ngạch cửa đã sớm bị dẫm nát.
Mọi người tìm đủ mọi cách.
Người có tầm nhìn xa dù sao cũng là số ít.
Cho rằng chỉ cần tới cửa tặng lễ, đưa một xâu thịt và một túi đường đỏ là có thể giải quyết ổn thỏa.
Vợ trưởng thôn cũng không thèm nhận lễ.
Nghĩ đến món hàng chất lượng và 60 đồng tiền kia, những thứ này quả thật bà ta không để vào mắt.
Mẹ của Lý Tú Tú - bà cụ Lý cũng cố ý cầm hai bình đồ muối và thịt tới nhà trưởng thôn, nhờ đỡ người ta.
Tốt xấu gì cũng là thông gia, vợ trưởng thôn cười ha hả đón người vào trong nhà.
Hai lão hồ ly ngồi ở trong phòng ‘đánh Thái Cực’.
Cuối cùng bà cụ Lý thấy mất hứng mà đi về.
Lễ vật cũng xách về theo.
DTV
Nhà đại đội trưởng cũng không tốt hơn là mấy, ngay cả họ hàng ở thôn bên cạnh cũng chạy tới nhà.
Có một số họ hàng không thân thiết nhất định là phải đắc tội.
Kỳ thật giữa các lãnh đạo thôn cũng không yên ổn, đều đang xem đối phương đề cử ai.
Chăm chú nhìn xem ai có điểm yếu hay không, một khi có liền kéo xuống nước.
Thật ra lục đục với nhau cũng không quá đáng.
Người muốn làm giáo viên thì nhiều, nhất là người tốt nghiệp tiểu học cũng muốn đi dạy.
Trưởng thôn rũ mắt xuống, quy định cũ, không thể để người có trình độ thấp cũng tham gia thi khảo được.
Ít ra trình độ văn hóa cũng phải tốt nghiệp trung học.
Rất tốt, hơn phân nửa người trong thôn không thể với tới được nữa.
Chờ danh sách cuộc thi được quyết định.
Vào một ngày ánh nắng cũng không tính là rực rỡ lắm.
Tiểu Hồng Bân tới cho Lâm Ngọc Trúc một túi táo đỏ buộc dây tơ vàng, nói là dượng út gửi về cho, rất ngọt, bà nội cố ý bảo cậu bé đưa tới.
Bao đồ tốt cỡ này, Lâm Ngọc Trúc không dám vô duyên vô cớ nhận.
Vậy thì thật không có mắt nhìn rồi
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-the-gioi-moi-lam-giau-khong-can-lo-nghi/chuong-309.html.]
Lâm Ngọc Trúc đã nhìn ra, Tiểu Hồng Bân mới là sinh mạng của hai vợ chồng trưởng thôn.
Cô lấy ra không ít kẹo sữa bạch thỏ nhét vào túi áo bông của thằng bé, vô cùng nghiêm túc dặn dò: "Mang về giấu đi, để dành ăn, cũng đừng để mấy đứa trẻ khác thấy được, cẩn thận chúng nó giành kẹo của em đấy." Quả thực là nói bậy nói bạ.
Tiểu Hồng Bân vừa nghe sẽ có người giành kẹo, lập tức gật đầu nói: "Em biết rồi chị Tiểu Lâm."
Lâm Ngọc Trúc xoa đầu nhỏ của cậu nhóc, nói: "Được rồi, em về nhà đi."
Cậu bé lập tức vui vẻ trở về nhà.
Thẳng một đường về không dám dừng lại, đi vào nhà, mắt nhìn bốn phía liền đi tìm bà nội, cậu bé ôm đùi bà nội, nói: "Bà nội ơi, chị Tiểu Lâm cho cháu rất nhiều kẹo sữa bạch thỏ, bà cất giúp cháu, cháu giữ lại ăn dần."
Vợ trưởng thôn còn không để ý lắm, cho đến khi cháu trai mình móc ra thật nhiều kẹo sữa mới lắp bắp kinh hãi.
Thanh niên tri thức Tiểu Lâm này thật là hào phóng, số kẹo sữa này ít nhất cũng phải nửa cân.
Trong lòng nhận lễ của đối phương, đối với Lâm Ngọc Trúc quả thật hài lòng đến mức không thể hài lòng hơn.
Trong lòng không khỏi khen ngợi cô một lượt từ đầu tới chân.
Vẻ mặt hòa ái nói với cháu trai mình: "Để bà nội cất giúp cháu, lúc ăn thì lén mà ăn, đừng để mẹ cháu thấy, bằng không lại..." Nghĩ lại, vẫn không nói ra, như vậy chẳng khác nào bà ta châm ngòi ly gián cả.
Nhưng Tiểu Hồng Bân lại biết, giọng nói thơ ngây của trẻ thơ cất lên: "Bà nội, cháu biết rồi, bị thấy được thì sẽ phải chia cho bọn Lý Kế Quân."
"Mẹ cháu hồ đồ, về sau cháu đừng ngốc như mẹ mình là được rồi."
"Vâng, cháu biết rồi bà."
"Ha ha, vẫn là cháu trai của bà thông minh."
"Bà ơi, bà thông minh thì cháu mới thông minh được."
“Ha ha...”
Bên này hai bà cháu thi nhau khen đối phương, bên kia Lâm Ngọc Trúc lại nhìn chằm chằm bọc giấy.
Sau khi túi giấy được mở ra, ánh mắt Lâm Ngọc Trúc lập tức dừng lại.
Táo là táo ngon.
Nhưng túi giấy này hình như còn ẩn chứa huyền cơ khác.
Lâm Ngọc Trúc đổ hết táo đỏ ra bên ngoài, cố ý mở hết túi bọc táo ra, mở ra lại có mấy tờ.
Lâm Ngọc Trúc nhìn kỹ một lần, càng nhìn càng thấy đây có thể là đề thi tuyển...
Ngoan lắm~
Trưởng thôn thật dốc sức.