Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Vào Thế Giới Mới, Làm Giàu Không Cần Lo Nghĩ - Chương 302

Cập nhật lúc: 2024-10-09 19:23:33
Lượt xem: 74

Từ sau khi xuyên qua, Lâm Ngọc Trúc không phát triển được kỹ năng gì, nhưng khả năng diễn nhẫn tâm thì càng thuần thục.

Khi thấy Thẩm Bác Quận, tim cô còn hơi đập nhanh, nhưng khi không gặp thì lại không thể nhớ nổi.

Chủ yếu là những ngày này quá thích ý, mỗi ngày đều rung chân sung sướng.

Tuy Vương Tiểu Mai ngộ độc vì nấm nhưng người ta cũng không muốn như vậy.

Đều là người vô tội, cô cảm thấy bọn họ vẫn nợ Lý Bàn Tử một bữa cơm. Cô định mời người đến đây ăn thì Lý Bàn Tử và Thẩm Bác Quận lại không có thời gian vì bận.

Cô hơi khó hiểu, đều là Tết, còn có thể bận gì chứ?

Lâm Ngọc Trúc hơi suy tư một chút, cô nghĩ có lẽ bọn họ đang theo dõi ai.

Vội vàng giăng lưới bắt người.

Bàn Tử và Thẩm Bác Quận không đến, trái lại Chương Trình và Lý Tự Lập dẫn theo em gái của cậu ta là Lý Hoan Lạc đến thôn Thiện Thủy.

Đầu tiên, ba người tìm Vương Tiểu Mai, nhưng gõ cửa phòng một lúc cũng không thấy ai ra mở cửa. Khi bọn họ đang đứng trước cửa, không biết làm thế nào cho phải.

Thì Vương Tiểu Mai nghe được tiếng gõ cửa, cô ta đi ra khỏi phòng Lý Hướng Vãn.

Nhìn thấy ba người trước mặt, cô ta rất vui vẻ, cười chào hỏi: “Anh Chương, Tự Lập, Hoan Lạc, mọi người đến rồi, năm mới vui vẻ.”

Chương Trình cười nhã nhặn, hơi trách móc nói: “Anh vẫn luôn chờ em, vậy mà không thấy em đến, chúng anh đành phải chủ động đi đến xem em bận gì.”

“Chúc mừng năm mới chị Tiểu Mai.” Lý Hoan Lạc ngoan ngoãn nói.

Vương Tiểu Mai vội vàng lấy tiền ra mừng tuổi cho cô bé.

Lý Tự Lập nghiêm mặt, không cho em gái lấy.

Thấy Lý Hoan Lạc bĩu môi, Vương Tiểu Mai cười ha hả rồi nhét tiền vào tay cô bé, sau đó cô ta trừng mắt nhìn Lý Tự Lập, giả vờ tức giận nói: “Sao em còn khách sáo với chị vậy?”

Lý Tự Lập: …

Khi Vương Tiểu Mai nhìn Chương Trình, ánh mắt cô ta lập lòe. Từ lúc không xem anh ta là người một nhà, tâm tư của cô ta trở nên nhạy bén hơn nhiều. Tiệm cơm Quốc Doanh và Cung Tiêu Xã ở thị trấn đều mở cửa sau mùng sáu tết, còn chợ đen thì thống nhất nghỉ ngơi mấy ngày.

Nếu không phải cần đi đến thị trấn thăm người thân thì mọi người đều ở trong thôn tranh thủ lúc rảnh rỗi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-the-gioi-moi-lam-giau-khong-can-lo-nghi/chuong-302.html.]

Tết năm ngoái, mãi đến ngày mười lăm thì Vương Tiểu Mai mới đến nhà Tự Lập, lúc đó anh Chương cũng không nói gì.

Sao bây giờ lại…

Thấy bọn họ cầm túi lớn túi nhỏ, Vương Tiểu Mai cảm thấy chuyện này không đơn giản.

Chỉ là cô ta không hiểu anh Chương muốn làm gì.

Nhưng mà điều này không ngăn cản việc cô ta vui sướng.

“Ha ha, vất vả lắm mới nghỉ hai ngày ăn tết, tôi định vài hôm nữa lại đến thị trấn thăm mọi người mà.” Vương Tiểu Mai cười nói.

Chương Trình vẫn cười hiền như cũ, dùng ánh mắt cưng chiều nhìn cô ta giống như một người anh trai nhìn em gái, trêu ghẹo: “Thật đúng là một con mèo lười.”

Tiểu Hoan Lạc nhìn Vương Tiểu Mai, lại nhìn Chương Trình, cuối cùng cô bé nhíu đôi chân mày nhỏ của mình.

Anh ruột của cô bé vẫn luôn muốn thúc đẩy chị Tiểu Mai và anh Tiểu Trình ở bên nhau, nhưng cô bé lại cảm thấy chuyện này không được tốt.

Ánh mắt của anh Tiểu Trình dành cho chị Tiểu Mai, càng nhìn càng giống ánh mắt dành cho cô bé.

DTV

Tất nhiên là người lớn không thể nhìn thấu được tâm tư của trẻ con.

Vương Tiểu Mai vô cùng nhiệt tình mời mấy người vào phòng mình.

Gương mặt của Chương Trình hơi cứng đờ, sau đó thì nhanh chóng bình thường trở lại.

Nghe tiếng mở cửa rồi đóng cửa ở bên cạnh, Lâm Ngọc Trúc đang ngồi trong phòng Lý Hướng Vãn khẽ nhướng mày.

Cô đứng dậy, thản nhiên nói: “Gái hiền yểu điểu, đôi tốt của bậc quân tử. Cũng không biết quân tử này là thật hay là giả đây.” Nói rồi, cô lắc đầu tặc lưỡi đi về phòng.

Chương Trình sống quá tính toán, sự vui vẻ của anh ta không dễ thấy như vậy, không khéo chưa thấy vui vẻ thì bản thân đã bị kéo vào.

Tốt nhất là tránh càng xa càng tốt.

Đúng như Lâm Ngọc Trúc dự đoán, mục đích đến đây của Chương Trình không phải thăm Vương Tiểu Mai, chẳng qua chỉ là lấy cô ta làm cái cớ mà thôi.

Khi mấy người vào phòng, đặt đồ vật xuống, Vương Tiểu Mai còn ngượng ngùng nói: “Anh Chương, sao mọi người lại khách sáo như vậy, mọi người mang đến nhiều đồ vật thế này thì tôi không thể mặt dày nhận được. Khi nào trở về thì mọi người mang về đi!”

Năm ngoái cô ta ăn nấm cũng nhập viện, nghĩ năm nay không nên chiếm lợi nữa.

Loading...