Xuyên Vào Thế Giới Mới, Làm Giàu Không Cần Lo Nghĩ - Chương 250
Cập nhật lúc: 2024-10-08 21:54:09
Lượt xem: 96
Nghĩ đến ở bàn này có người lạ là Chương Trình, Lý Hướng Vãn bèn hào phóng giới thiệu: “Đây là một người bạn của tôi, tên là Chương Trình.”
Mấy người kia không quen biết nên chỉ gật nhẹ đầu với Chương Trình, coi như là chào hỏi.
Vương Tiểu Mai vô cùng vui vẻ gọi một tiếng anh Trình.
Chương Trình nở nụ cười ôn hòa chào hỏi với Vương Tiểu Mai, trong mắt còn mang theo chút cưng chiều, giống như sự cưng chiều của một người anh trai dành cho em gái của mình vậy.
Rồi sau đó mới nhìn qua những người khác đang ngồi ở đó.
Anh ta lịch sự gật đầu với Lý Bàn Tử và Thẩm Bác Quận, đến lượt Lâm Ngọc Trúc thì thần sắc sững lại, trong lòng thầm nghĩ Lý Hướng Vãn đã xinh đẹp lắm rồi, không ngờ cô gái này cũng là một người đẹp hiếm thấy.
Một nơi bé nhỏ như thôn Thiện Thủy thế mà có không ít tuấn nam mỹ nữ.
Điều khiến anh ta thấy lạ đó là trên người của Lâm Ngọc Trúc lại có một cảm giác quen thuộc, theo lý mà nói người xinh đẹp như vậy không thể nào không có ấn tượng được.
Anh ta lại cẩn thận quan sát thêm vài lần, loại cảm giác quen thuộc đó đã dần nhạt đi.
Khi Chương Trình phóng ánh nhìn quan sát qua đây, Lâm Ngọc Trúc bèn trưng ra vẻ mặt lạnh lùng, không ngờ rằng đối phương vẫn cứ nhìn chằm chằm vào cô, thế này không ổn rồi.
DTV
Cô tin rằng chỉ cần cô không hoảng loạn, sẽ không ai có thể nhận ra cô là Mộc Đầu.
Ổn định lại nào.
Thế là cô nhíu mày, tỏ ý có chút không vui.
Lý Hướng Vãn nghiêng đầu nhìn Chương Trình một cái, cảm thấy anh ta như thế có hơi bất lịch sự, khác hoàn toàn với biểu hiện nhã nhặn lịch sự trước đây của anh ta, trong đầu lập tức nổi lên vài suy nghĩ.
Dù sao cũng là người mà cô ta dẫn tới nên Lý Hướng Vãn khẽ ho một cái nhắc nhở đối phương.
Vừa đúng lúc Chương Trình nhìn thấy Lâm Ngọc Trúc phóng ánh mắt sâu xa mà lạnh lùng, dần trở nên không tốt nhìn vào anh ta.
Anh ta vô cùng kinh ngạc, rõ ràng chỉ là một cô gái nhỏ trông có vẻ rất hiền dịu, thế nhưng hình như tính khí không được tốt cho lắm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-the-gioi-moi-lam-giau-khong-can-lo-nghi/chuong-250.html.]
Bởi vì cái ho nhẹ của Lý Hướng Vãn, anh ta thoát khỏi mạch suy nghĩ của mình mà hồi thần lại, lúc này mới phản ứng được hành vi lúc nãy của bản thân có chút không đúng mực, liền vội vàng nói lời giải thích: “Lúc nãy nhìn thấy cô cứ như nhìn thấy em gái tôi vậy, thật sự rất giống nên không khỏi nhìn lâu một chút.”
Lâm Ngọc Trúc lạnh lùng gật đầu, nhàn nhạt đáp: “Vì tôi trông xinh đẹp, mấy người nhìn đến ngẩn ngơ ấy, trong mười người thì có chín người đều nói như anh.”
Chương Trình...
Người cũng lạnh lùng nhìn về phía Chương Trình còn có cả Thẩm Bác Quận.
Bàn Tử ngó chỗ này, lại nhìn qua chỗ kia, nhớ lại khung cảnh lần đầu ngắm em Lâm ăn thịt kho tàu trước đây, ánh mắt của em Lâm sắc nhọn như d.a.o phóng thẳng về phía anh ta.
Anh ta khẽ rùng mình, quên mất chuyện trước đây rồi, thế mà bây giờ anh ta còn cảm thấy em Lâm là một người khá ôn hòa nữa chứ...
Vương Tiểu Mai lập tức cúi đầu xuống, mặc dù cô ta rất kính trọng anh Trình, nhưng mà lời Trúc Tử nói cô ta vẫn thấy có chút buồn cười.
Sau khi lén cười xong, lòng lại thấy hơi ngạc nhiên, hồi nãy anh Trình nói là lời thật lòng hay là để che giấu... nếu như anh Trình cũng có tình ý với Trúc Tử, thế thì coi Lý Hướng Vãn là gì, nghĩ vậy cảm thấy anh Trình có chút...
Người là do Lý Hướng Vãn đưa tới nên cô ta đành khuấy động lại bầu không khí: “Để tôi rót chút nước nóng cho mọi người uống nhé, trời hôm nay đúng là lạnh thật.”
Nhìn thấy Lý Hướng Vãn muốn đứng dậy, Chương Trình liền nhiệt tình nói: “Để tôi đi.”
Lý Hướng Vãn gật đầu mỉm cười nói: “Làm phiền anh rồi.”
Lý Bàn Tử thấy Chương Trình chuẩn bị đứng dậy rót nước cho mọi người, nghĩ đến anh mình hồi nãy không thích tên này cho lắm, nên nước của bọn họ vẫn là tự rót thì hơn, thế là anh ta cũng đứng dậy nói: “Để tôi đi cùng anh.”
Chương Trình gật đầu, nhìn Lý Bàn Tử hai cái, trong mắt có vài phần thăm dò, lúc đi lấy phích nước liền hỏi: “Người anh em làm công việc gì vậy, trông có vẻ hơi quen mắt.”
Lý Bàn Tử thầm nghĩ mọi người ở chợ đen ít nhiều cũng đi ngang qua nhau mấy lần, tất nhiên quen mắt rồi.
Anh ta ra vẻ cười ha ha nói: “Tôi làm ở trạm lương thực, thế còn anh thì sao, tôi nhìn anh cũng thấy khá quen mắt, theo lý mà nói anh đẹp trai như vậy, tôi chắc chắn phải có ấn tượng.”
Chương Trình cười nói: “Là giáo viên tiểu học thôi, đủ nuôi sống bản thân, nuôi cả nhà thì hơi thiếu.”
Lý Bàn Tử à một tiếng, giống như đồng mệnh tương liên nói: “Thế thì chúng ta gần như nhau, không so sánh nổi với mấy người ở công trường, kiếm được nhiều tiền, phúc lợi cũng tốt, nhà có bốn năm đứa con cũng nuôi nổi.”
Hai người vừa trò chuyện vừa quay trở về chỗ ngồi.