Xuyên Vào Thế Giới Mới, Làm Giàu Không Cần Lo Nghĩ - Chương 211
Cập nhật lúc: 2024-10-08 06:13:54
Lượt xem: 69
Lâm Ngọc Trúc nghĩ có lẽ một nữ phụ cực phẩm như cô ta sẽ không mãi để tâm đến tiểu pháo hôi, còn nếu có thì tùy cơ ứng biến vậy.
Cho nên cô không quan tâm đến người này nữa.
Miệng của Lâm Ngọc Trúc linh thật, hôm sau, Trương Diễm Thu liền tỏ ra đáng thương trước mặt Lý Hướng Bắc.
Thế nhưng Lý Hướng Bắc chỉ có buồn phiền chứ không có bất cứ phản ứng nào. Anh ta còn thê thảm mà, nào có tâm trạng quan tâm người khác, hơn nữa lại còn là con gái.
Quan hệ của Lý Hướng Bắc và Lý Hướng Vãn xem như rõ ràng. Đổng Điềm Điềm lười giành giật, cô ta mặc kệ, không để ý đến Lý Hướng Bắc nữa.
Nhưng Trương Diễm Thu cảm thấy đây là cơ hội của cô ta, cho nên vô cùng để tâm đến Lý Hướng Bắc, bây giờ cô ta chịu ấm ức nên càng muốn nhận được sự cảm thông từ anh ta.
Chỉ cần đối phương đồng cảm thì mọi chuyện sau đó sẽ dễ dàng.
Nhưng đối phương không hiểu phong tình, cô ta cảm thấy là Lý Hướng Vãn sai, chẳng phân biệt hoàn toàn mà để lấp lửng như vậy là có ý gì? Cô ta càng nghĩ càng tức, dứt khoát hận cả ba người ở sân sau.
Nhưng cô ta chỉ dám lén hận, chứ cô ta nào có làm gì được một trong ba người.
Đến khi toàn bộ cây nông nghiệp được thu hoạch xong, trời cũng lạnh, Buổi tối ra cửa, mọi người chỉ muốn khoác áo lông và quần dài.
Lâm Ngọc Trúc đều có xúc động muốn qua đêm ở không gian. Nếu không nhặt đủ củi thì cô không biết mình sẽ chịu đựng mùa đông này như thế nào.
Cách một lúc lâu, cô lại nghe tiếng chuông xe đạp, người đưa thư đã đổi.
Lâm Ngọc Trúc mới nhớ đến còn có anh trai đưa thư bị thương nằm ở bệnh viện, cũng không biết đã lành lặn chưa, đã xuất viện hay trở về Kinh Đô như cốt truyện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-the-gioi-moi-lam-giau-khong-can-lo-nghi/chuong-211.html.]
“Vương Tiểu Mai.” Tiếng người đưa thư truyền đến từ sân trước, giọng nói rất khác Thẩm Bác Quận, giọng của người này đôn hậu hơn.
Người đưa thư mới là một chú trung niên, làn da ngăm đen, vừa nhìn liền biết là người đã trải qua nhiều năm gió táp mưa sa.
Vương Tiểu Mai vừa mở thư vừa trở lại. Lâm Ngọc Trúc tò mò hỏi cô ta: “Người nhà gửi thư đến sao?” Phải nói rằng nhà họ Vương thường gửi thư đến điểm thanh niên trí thức.
Vương Tiểu Mai gật đầu, sắc mặt của cô ta không được tốt, nói: “Em trai tôi đính hôn, đối phương muốn ba chuyển động một vang (*), mẹ tôi hỏi tôi có tiền không, để xem có thể góp một chút hay không.”
(*) Ba chuyển động một vang: Xe đạp, máy may, radio và đồng hồ.
Ba chuyển động một vang, cộng lại thì cũng có năm sáu trăm.
Còn chưa tính những thứ khác.
“Cô muốn đưa tiền cho nhà cô?” Lâm Ngọc Trúc lẳng lặng hỏi.
DTV
Vương Tiểu Mai lắc đầu, lấy hết dũng khí nói: “Không thể đưa, tôi phải giữ lại, tôi còn không biết sau này về lại thành phố sẽ như thế nào. Hai anh trai của tôi cưới vợ, em trai lại sắp kết hôn, nếu có ngày về lại thành phố, tôi có đất đặt chân hay không là một chuyện, nếu không tìm được việc thì tôi còn phải bỏ tiền tìm đường ra.”
Lâm Ngọc Trúc gật đầu, tán thành nói: “Đúng là như vậy, mình phải lo cho bản thân trước rồi mới nghĩ đến người khác.”
Vương Tiểu Mai cảm thấy được ủng hộ, cô ta gật đầu thật mạnh.
Sau đó cô ta gửi thư than thở về nhà, bảo mẹ của cô ta gửi tiền lại, nói là cô ta sắp chịu không nổi rồi. Cô ta bảo hay là để em trai đợi hai năm nữa rồi kết hôn, dù sao người chị hai mốt tuổi của cậu ta còn chưa có gì, cậu ta vội vàng gì chứ.
Mãi cho đến một trận tuyết làm thôn Thiện Thủy mặc áo mới thì nhà của Vương Tiểu Mai cũng chưa gửi đến bức thư nào.