Xuyên Vào Thế Giới Mới, Làm Giàu Không Cần Lo Nghĩ - Chương 207
Cập nhật lúc: 2024-10-08 06:13:03
Lượt xem: 44
Lâm Ngọc Trúc cười hì hì, nói: “Anh Thẩm, anh nghỉ đi, tôi về đây.”
Thẩm Bác Quận gật đầu, cười hiền lành, anh dặn dò: “Cô đi đường cẩn thận.” Rồi anh lại vội nói như nhớ ra điều gì: “Về chuyện cô muốn hỏi thăm, tôi có hỏi người bạn, có lẽ sắp quyết định rồi, đến lúc đó tôi giúp cô liên hệ một chút.”
Nghe xong, Lâm Ngọc Trúc cười nhiệt tình, cô nói: “Vậy tôi cảm ơn anh Thẩm nhé.”
Nói rồi, cô lại lấy mấy quả táo đỏ ở trong túi ra đặt lên bàn, nói: “Để đó bổ máu, tôi đi đây.” Sau đó cô lao đi nhanh như chớp.
Lý Bàn Tử chớp mắt, nói: “Em thấy có lẽ em Lâm không sao rồi, còn tưởng rằng cô ấy còn sợ thêm một khoảng thời gian.”
Thẩm Bác Quận nhìn chằm chằm cửa ra vào trống rỗng, ngây người một lát.
Lý Bàn Tử ngồi trên chiếc ghế mà Lâm Ngọc Trúc từng ngồi, nói; “Anh, hôm nay dì gọi đến, hình như dì vừa khóc xong.”
Thẩm Bác Quận hơi không biết phải làm sao, anh nói: “Lần gọi điện thoại tới, cậu cứ bảo với bà ấy rằng tôi không sao, những bác sĩ đó chỉ dọa người mà thôi.”
“Em nói với bà ấy là anh tỉnh rồi, không nguy hiểm, nhưng có vẻ như bà ấy hơi oán trách chú của anh, còn định nhờ quan hệ chuyển công tác cho anh.”
DTV
Thẩm Bác Quận gật đầu nói: “Tôi biết rồi.” Sau đó anh rũ mi mắt suy nghĩ.
Lý Bàn Tử thức thời không nói nữa, hôm nay cấp trên bảo anh ta tiếp tục đóng giữ ở trạm lương thực, cũng không biết là có ý gì…
Sau khi Lâm Ngọc Trúc ra khỏi bệnh viện, cô dứt khoát về lại thôn.
Cuộc sống bên ngoài thôn quá kích thích!
Trên đường trở về, vận may của cô khá tốt, đi nhờ được chiếc máy kéo, chỉ có điều xóc nảy suốt quãng đường làm cả người cô sắp vỡ thành từng mảnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-the-gioi-moi-lam-giau-khong-can-lo-nghi/chuong-207.html.]
Đến khi xuống xe, Lâm Ngọc Trúc lảo đảo bước đi.
Mới vừa vào cửa thôn thì gặp người quen cũ, thím Lý Tứ chạy đến với dáng vẻ lảo đảo lắc lư.
Bà ta giữ chặt Lâm Ngọc Trúc, nói: “Thanh niên trí thức Lâm, cô hại tôi rồi, cô nhìn răng của tôi đi!” Nói rồi, bà ta mở miệng, phía bên phải thiếu một cái răng.
Lâm Ngọc Trúc nhìn một cái rồi nói: “Thím Tứ, vì gạt người mà thím làm đến mức này luôn đấy, bẻ cả răng cơ ạ.”
Thím Lý Tứ tức giận nói: “Còn không phải là vì hai kẻ trời đánh kia làm gãy sao?”
Lâm Ngọc Trúc gật đầu, cô không ngờ ngày đó còn gãy răng. Cô tốt bụng nói: “Vậy thím Tứ, hay là cháu đi đến đồn cảnh sát với thím, xem có thể làm hai kẻ xấu kia đền bù không.”
Mặt thím Lý Tứ biến sắc, bà ta nghĩ đến đôi mắt đỏ bừng hung tàn của anh Ngưu, lắc đầu không chịu đi. Lỡ như anh ta được thả ra ngoài rồi tìm đến cửa nhà bà ta, cả nhà bà ta sẽ chịu tội theo bà ta mất.
Đột nhiên thím Lý Tứ phản ứng lại, không đúng, bà ta đến tìm Lâm Ngọc Trúc mà: “Tôi sẽ tự tìm bọn họ, không cần cô đi theo. Cô nói xem răng của tôi làm sao bây giờ?”
Lâm Ngọc Trúc nhún vai: “Rau trộn.”
Thím Lý Tứ lập tức muốn mắng người.
“Cô phải bày tỏ một chút chứ, nếu cô không chơi tôi thì tôi có thể chịu khổ sao?”
Lâm Ngọc Trúc cũng không vui, cô đanh đá nói: “Thím, nếu thím đã nói vậy thì chúng ta phải nhìn lại. Thím nói xem, nếu thím không đi theo chúng cháu, thì chúng cháu có thể chơi thím sao? Chuyện này đều là do thím tự chuốc lấy mà?”
“Hơn nữa, cháu còn đi vào đồn cảnh sát với thím, thím nói xem danh dự của cháu bị thím liên lụy rồi. Cháu không tìm thím thì thôi, thím lại đến tìm cháu, đúng thật là. Thím Tứ, nếu không phải cháu thấy chúng ta ở cùng thôn, chỉ có việc thím phá hủy danh dự của cháu thôi, hai ta đã không thể nào nói nổi.”
“Được rồi, hôm nay nói rõ ràng, thím định đền bù danh dự của cháu như thế nào. À phải rồi, còn có trứng gà lần trước, khi nào thím đền cho cháu?”