Xuyên Vào Thế Giới Mới, Làm Giàu Không Cần Lo Nghĩ - Chương 190
Cập nhật lúc: 2024-10-08 06:08:49
Lượt xem: 62
Thời gian của những ngày này trôi qua rất lâu. Khi cửa văn phòng bị mở ra, đập vào mắt cô là bàn tay có thể nhìn thấy rõ xương ngón tay và gân xanh đặt ở trên then cửa.
Tiếp theo là đôi mắt phượng mang hơi ấm. Lâm Ngọc Trúc nghĩ thầm quá tuyệt, lúc này còn có thể ngắm sắc đẹp!
Cơ thể căng chặt được thả lỏng một cách vô cớ, cô nói: “Tôi còn tưởng rằng là anh Bàn Tử không đó.”
Thẩm Bác Quận nhìn cô gái với quần áo nhăn nhúm, tóc tai bù xù và giày rách một lỗ, anh thầm nhớ đến dáng vẻ của những lần trước đây khi anh nhìn thấy cô, từ trước đến nay cô đều tươi cười, không hiểu sao tim của anh lại thắt chặt.
Anh cố bỏ qua cảm xúc không rõ nơi lồng ngực, nói với giọng vừa dịu dàng vừa trầm thấp: “Tôi phải đưa cô đi ghi chép.”
Lâm Ngọc Trúc gật đầu, cô đứng dậy chuẩn bị đi theo Thẩm Bác Quận.
Thẩm Bác Quận nhìn giày của cô, hỏi: “Có muốn mua một đôi giày trước hay không?”
Lâm Ngọc Trúc nhìn chằm chằm giày trên chần, còn nghịch ngợm di chuyển ngón chân: “Vâng, phải mua một đôi.”
DTV
Hình như Thẩm Bác Quận hiểu lầm điều gì, anh hỏi: “Không có tiền và phiếu?” Anh cũng có.
Lâm Ngọc Trúc ngẩn ra một chút rồi cười lắc đầu, cô vốn tưởng rằng đôi giày này có thể mang thêm một thời gian nữa.
“Có cần chải tóc lại không?” Thẩm Bác Quận nhìn chằm chằm đầu tóc rối của Lâm Ngọc Trúc.
Lâm Ngọc Trúc sờ tóc, đây là cô cố ý làm vì muốn làm tăng tính thê thảm khi mới vừa chạy ra.
Lúc này cô cũng không cần thảm như vậy, cô vội vàng xõa tóc, nhìn vào chiếc gương trong văn phòng rồi lại thắt hai b.í.m tóc.
Thẩm Bác Quận lẳng lặng đứng chờ ở một bên, không hề tỏ ra mất kiên nhẫn.
Đến khi mua giày vải từ Cung Tiêu Xã xong, Lâm Ngọc Trúc do dự mãi rồi hỏi: “Đã bắt được những người đó chưa?” Cũng đừng quay lại bắt cô.
Thẩm Bác Quận gật đầu, anh vừa đẩy xe đạp vừa nói: “Yên tâm, đều đã bắt được, tôi sẽ bảo vệ sự an toàn của cô.”
Lâm Ngọc Trúc nghiêng đầu nhìn anh, còn không quá hiểu ý của anh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-the-gioi-moi-lam-giau-khong-can-lo-nghi/chuong-190.html.]
Sau khi ghi chép xong, Lâm Ngọc Trúc ra đến thì Thẩm Bác Quận vẫn mặc đồ đưa thư, đang ở ngoài cửa cục cảnh sát chờ cô.
Lâm Ngọc Trúc đi qua nhìn anh, nói: “Tôi viết xong rồi.”
Thẩm Bác Quận gật đầu, nói với chất giọng trong trẻo: “Tôi đưa cô về thôn.”
Lâm Ngọc Trúc cười ngọt ngào với anh: “Vậy cảm ơn anh.”
Thẩm Bác Quận thầm giật mình, khuôn mặt lạnh lùng của anh trở nên dịu dàng hơn bao giờ hết.
Rõ ràng có xe đạp nhưng hai người vẫn đi bộ về thôn. Ánh chiều tà chiếu lên đường nhỏ ở nông thôn, làm cả mảnh đất được nhuộm màu vàng óng, còn hai người thì vẫn duy trì khoảng cách một cánh tay trong suốt quãng đường.
Đột nhiên giọng nói của người con trai vang lên: “Cô biết thân phận của chúng tôi từ bao giờ?”
Lâm Ngọc Trúc nghĩ lúc này lại giả ngu thì không gạt anh nổi, cô ậm ờ nói: “Tôi cũng không chắc chắn lắm, anh Bàn Tử hơi thích nói chuyện, nói nhiều nên tôi cũng đoán được một chút, ha hả.” Nói rồi Lâm Ngọc Trúc cười rộ lên.
Cô có thể nói lần đầu tiên tôi đến chợ đen rồi bị các anh theo dõi nên liền nghi ngờ các anh sao?
Thẩm Bác Quận nhíu mày, anh cười khẽ, nếu cô không muốn nói thì thôi vậy.
“Chu Nam và cô…”
Lâm Ngọc Trúc tỏ ra vô tội: “Chỉ do tai bay vạ gió, tôi còn chưa nói với anh ta được mấy câu, hơn nữa anh ta cũng không đến cứu tôi, tất cả đều là do Tống Chí Cao đoán mò mà thôi.”
Hiện tại nhà họ Tống và nhà họ Lưu đã trở mặt với nhau, thân phận của Chu Nam cũng rất vi diệu. Lâm Ngọc Trúc không biết anh ta là nhân vậy nào trong đó, cho nên lúc này cô không thể có quan hệ gì với Chu Nam.
Hơn nữa cô và Chu Nam cũng không có quan hệ gì.
Tuy Lâm Ngọc Trúc tò mò, nhưng cô cũng không muốn hỏi, cô sợ hỏi nhiều thì sẽ bị liên lụy, cứ thành thật làm kẻ xui xẻo là được.
Nhưng cô vẫn hỏi: “Tìm được Lý Hướng Vãn chưa?”
Thẩm Bác Quận gật đầu: “Tìm được rồi, chỉ là không được tốt, hiện tại đang ở trong bệnh viện.”