Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Vào Thế Giới Mới, Làm Giàu Không Cần Lo Nghĩ - Chương 114

Cập nhật lúc: 2024-10-06 21:26:42
Lượt xem: 68

Lâm Ngọc Trúc mới không thèm để mấy lời nói tổn thương người khác như này ở trong lòng, chỉ chậm rì rì nói: “Người già đúng là tốt thật, lúc nào cũng chỉ muốn chiếm tiện nghi của hậu bối, khi chiếm không được thì nhờ vào da mặt dày cũng có thể bưng bít cho xong.”

Thím Lý bị nói vậy thì mặt đỏ lựng, trong lòng tức giận, nha đầu này mắng bà ta da mặt dày sao?

Lâm Ngọc Trúc tay cầm liềm, xắn tay áo lên, lạnh lùng nhìn thím Lý, ý là nào, tiếp tục đi....

Thím Lý nhìn chằm chằm vào chiếc liềm sắc nhọn trong tay cô, thấy thật kinh sợ.

Đến thím Lý Tứ còn chơi không lại con nha đầu này, bà ta vẫn nên thôi đi thì hơn.

DTV

Lần này tiểu đội trưởng có lòng tốt để tổ hợp đội Tống Chí Cao với Lâm Ngọc Trúc cố định luôn, anh ta phát hiện Lâm Ngọc Trúc với mấy bà cô trong thôn có xích mích với nhau, dù nghiêm túc làm việc cũng có thể gây ra chút chuyện, vẫn là thanh niên trí thức với thanh niên trí thức làm thành một đội thì tốt hơn.

Lần này Lâm Ngọc Trúc cũng không bài xích đồng chí Tiểu Tống nữa, dù sao đứa nhỏ này cũng biết phân biệt tốt xấu, mặc dù làm việc chẳng ra làm sao cơ mà người ta còn biết cảm ơn.

Cho rằng gặt hết lúa là xong chuyện rồi sao? Còn cần phải tuốt hạt ra rồi tách vỏ trấu nữa, suốt hai hôm đó trên người Lâm Ngọc Trúc không nơi nào là không có vỏ trấu, trên mặt trên đầu đều có, giống như một người lúa mạch nhỏ vậy.

Nếu như không phải cô có nhà tranh, có khi bây giờ tắm rửa cũng là một vấn đề khó khăn.

Thu hoạch lúa mì xong còn có cao lương rồi lại đến hạt kê, sau khi thu hạt kê xong lại đến thu lạc, thu lạc xong còn có đậu tương, ngô vân vân....

Thôn Thiện Thủy bên này lạnh sớm, mùa xuân tuyết tan muộn, không giống như ở phương nam có nhiều cây nông nghiệp có thể trồng nhiều vụ, ở thôn Thiện Thủy bên này mỗi cây nông nghiệp chỉ có thể trồng mỗi năm một lần, cho nên lúc thu hoạch vụ mùa thu thì nông sản giống như xếp hàng chờ đến lượt thu hoạch vậy.

Đến khi thu hoạch vụ mùa thu kết thúc, Lâm Ngọc Trúc thật sự giống như một con ch.ó đã chết.

Sau thu hoạch vụ thu xong, trong thôn cho các đội viên nghỉ ngơi hai ngày, đợi lương thực phơi gần xong bọn họ lại phải tất bật đóng bao.

Lại thêm một đợt bận rộn nữa.

Lâm Ngọc Trúc đã nghĩ sẽ ngủ liền hai ngày hai đêm, không ngờ rằng người yêu thích náo nhiệt như Vương Tiểu Mai thế mà lại không đến tìm cô, cô thấy thật hiếm lạ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-the-gioi-moi-lam-giau-khong-can-lo-nghi/chuong-114.html.]

Cô đặc biệt đi xem xem đứa nhỏ này bị sao rồi, đã nói muốn làm bạn bè rồi mà!

Lúc gõ cửa cô nghe thấy tiếng Vương Tiểu Mai sống dở c.h.ế.t dở nói: “Vào đi.”

Lâm Ngọc Trúc nhướng mi, mở cửa đi vào, khá lắm, người này nằm trên giường đất với bộ dáng bệnh tình nguy kịch, trên trán còn đắp một cái khăn mặt.

“Bệnh rồi?” Lâm Ngọc Trúc chớp chớp mắt hỏi.

Vương Tiểu Mai tức giận nói: “Tôi bị bệnh cả một ngày nay rồi cô mới đến thăm tôi.”

Lâm Ngọc Trúc lắc đầu nguầy nguậy, chậm rì rì nói: “Không ngờ được là cô còn có thể bị bệnh...”

“Sao tôi lại không thể bị bệnh, tôi cũng là con người chứ bộ, còn là một cô gái nữa.” Nói rồi còn mang theo chút nức nở.

Có lẽ là bị bệnh rồi cho nên tâm hồn liền có chút yếu ớt, nước mắt của Vương Tiểu Mai cứ thế đột nhiên chảy ra.

Dù gì cũng mới hai mươi tuổi, đương ở độ tuổi như hoa, khóc lên vẫn khiến người ta có chút mềm lòng.

Lâm Ngọc Trúc chuyển ghế tới ngồi ở bên giường, cầm khăn mặt lên thấy nó đã khô, lại sờ trán của cô ta một cái, nóng hầm hập luôn á.

“Bị sốt rồi hả? Đã uống thuốc chưa?”

Vương Tiểu Mai lắc đầu, nửa đêm cô ta liền phát sốt, trong lúc mơ hồ đắp một cái khăn mặt lên, đến sáng liền không có sức lực dậy nữa.

Lâm Ngọc Trúc...

Thế tương đương với phát sốt hơn nửa ngày rồi, đây không phải là chuyện đùa, Lâm Ngọc Trúc bảo cô ta nằm đợi ở trong phòng để cô nghĩ cách.

Trong thôn có xe bò, nhưng phải để cho mấy ngày nữa chở lương thực đến công xã, bây giờ ttrưởng thôn sẽ không cho mượn xe bò vì sợ lỡ chẳng may xảy ra chuyện gì.

Lâm Ngọc Trúc thở dài một hơi, không biết nên nói gì mới tốt, không có cách nào để ông già này viết hai tờ giấy giới thiệu cho cô, cô cần phải đưa Vương Tiểu Mai lên thị trấn khám bệnh mới được.

Loading...