Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Vào Môn Phái Tu Tiên, Ta Làm Nữ Chính - Chương 161

Cập nhật lúc: 2024-11-21 20:44:18
Lượt xem: 1

Khi ở trong Luân Chuyển Tháp, Diệp Tố đã từng suy đoán Du Phục Thời có thể là Huyền Âm chi thể đầu tiên, nhưng lại cảm thấy có vài chỗ không đúng lắm.

Đồn rằng Huyền Âm chi thể là một đệ tử của một tiểu tông môn, luôn bị nhốt dưới mặt đất, về sau tiểu tông môn này ánh mắt thiển cận lại đem m.á.u ra ngoài bán nên bị người phát hiện manh mối, thiếu chút nữa khiến tu chân giới náo động.

Các đại tông chủ rõ ràng hơn hai ngàn năm trước đã gặp qua Huyền Âm chi thể, nếu Du Phục Thời là Huyền Âm chi thể đó thì khi ở tông môn đại bỉ bọn họ không thể nào không nhìn ra. Tiếp nữa là Khấp Huyết kiếm của Du Phục Thời cũng luôn nằm trong Kiếm Trủng của Ngô Kiếm Phái, hơn hai ngàn năm trước nó đã có mặt ở đấy, không nhận ai làm chủ, các mốc thời gian không khớp.

Quan trọng là Huyền Âm chi thể trước đó gặp phải nhiều chuyện không tốt, Diệp Tố nhớ tới bộ dáng ngày thường lười nhác tự phụ của tiểu sư đệ, hơn nữa có vài chỗ không giải thích được nên nàng liền theo bản năng gạt bỏ suy đoán này.

Hiện tại Diệp Tố nhìn chằm chằm người có tướng mạo bình thường trong Bàn Âm Dương, không cách nào bỏ qua thanh âm trong lòng nói rằng người đối diện chính là tiểu sư đệ.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Ảo thuật Bồng Lai xuất hiện trên người hắn, nên Bồng Lai Thánh Sứ đã mang người trở về.” Bồng Lai Chưởng Sử nhìn người trên giá chữ thập nói, “Nhưng ta chưa bao giờ gặp qua hắn, cũng chưa bao giờ hạ qua ảo thuật lên người không phải người Bồng Lai.”

Hơn hai ngàn năm trước, Bồng Lai Chưởng Sử vừa nhìn thấy Du Phục Thời liền chấn kinh, ảo thuật Bồng Lai chỉ truyền cho Chưởng Sử, chỉ có khi tiền nhiệm Chưởng Sử sắp tạ thế mới có thể theo những thứ khác cùng được truyền cho Chưởng Sử kế tiếp.

Có thể nghĩ được năm đó khi Bồng Lai Chưởng Sử nhìn thấy Huyền Âm chi thể được cứu về tới thì có bao nhiêu khiếp sợ.

“Ta giải trừ ảo thuật trên người hắn.” Bồng Lai Chưởng Sử nói, “Chân dung của hắn……đã từng xuất hiện trong hồ sơ của các Chưởng Sử, chúng ta cho rằng hắn là Bồng Lai Chưởng Sử trước Thần Vẫn kỳ.”

“Không có khả năng đó.” Diệp Tố trực tiếp phủ nhận.

Bồng Lai Chưởng Sử nhìn Bàn Âm Dương đang nổi giữa không trung ở đối diện: “Vì sao?”

Trong Bàn Âm Dương lúc này đã đổi sang một đoạn ngắn khác, có người đứng trước kệ sách, mở ra một quyển trục, bên trong chính là vẽ bộ dáng của Du Phục Thời, hắn đứng ở dưới tàng cây ngoái đầu nhìn lại, đôi mắt tím hiện lên vẻ thần bí thanh quý.

“Bức họa xuất hiện trong hồ sơ của Bồng Lai các người thì chính là Chưởng Sử sao?” Hai bàn tay Diệp Tố siết chặt, mặt vô biểu tình nói.

Tiếu sư đệ lười như vậy, căn bản không giống là Chưởng Sử gì đó.

“Đó là nơi đặt các bức họa của lịch đại Chưởng Sử từ trước đến nay, ghi lại bộ dáng chân chính của họ dưới lớp ảo thuật.” Bồng Lai Chưởng Sử nói, “Và chỉ có Chưởng Sử mới có thể đi vào.”

“……Nếu hắn là Bồng Lai Chưởng Sử trước Thần Vẫn kỳ, vì sao lại trở thành một đệ tử của một tiểu tông môn?” Diệp Tố nhìn Bồng Lai Chưởng Sử nói, “Hiện giờ cũng có một Huyền Âm chi thể, chẳng lẽ nàng ta cũng là vị Chưởng Sử nào đó của Bồng Lai các người?”

“Người này?” Bồng Lai Chưởng Sử vung tay áo, trên Bàn Âm Dương liền xuất hiện gương mặt của Ninh Thiển Dao, “Nàng ta không phải Chưởng Sử, cũng không phải là Huyền Âm chi thể.”

“Nhưng m.á.u của nàng ta có thể làm tăng cảnh giới của pháp khí.” Diệp Tố chậm rãi nói, đây là bàn tay vàng lớn nhất trong nguyên tác của Ninh Thiển Dao.

Bồng Lai Chưởng Sử hừ một tiếng, lại vung tay áo lên.

Hình ảnh trong Bàn Âm Dương lại thay đổi.

Trong địa lao u ám lúc này khắp nơi hỗn loạn, có vài người như đang trốn tránh cái gì đó, một lúc sau lại có người đánh vào tới, mục tiêu không khó nhận ra chính là Huyền Âm chi thể trên giá chữ thập.

Trong lúc đánh nhau, có một người của tiểu tông môn đó lặng lẽ bò dậy từ trên mặt đất, đầu ngón tay lóe lên linh lực, đ.â.m vào giữa trán của Huyền Âm chi thể, từ đó rút ra một giọt máu, bỏ nó vào chai rồi nhanh chóng thoát thân.

Những người tiến vào còn mãi đánh nhau để tranh đoạt Huyền Âm chi thể, không ai chú ý đến trên trán Huyền Âm chi thể xuất hiện một vết thương.

Nếu không phải miệng vết thương đó dần dần lành lại thì Diệp Tố gần như nghĩ rằng người bị cột trên giá chữ thập đã tắt thở.

“Tên này từ đó về sau đã mai danh ẩn tích.” Bồng Lai Chưởng Sử vừa dứt lời thì hình ảnh lại đột nhiên đảo ngược, dừng lại trên mặt người đã ra tay lấy m.á.u của Huyền Âm chi thể, “Về sau giọt m.á.u này lưu lạc khắp nơi, chúng ta cảm ứng được tung tích cuối cùng của nó ở Thiên Cơ Môn.”

Diệp Tố chợt quay sang nhìn Bồng Lai Chưởng Sử: “Nàng ta dùng giọt m.á.u này, mới trở thành Huyền Âm chi thể?”

Chưởng Sử không trả lời câu hỏi này, mà chỉ hất nhẹ cằm chỉ về Bàn Âm Dương đã đổi sang một đoạn ngắn khác.

Trong một phòng tu luyện, trước mặt Dương Đàm đặt một cái thau tắm, bên trong có một nữ hài hai, ba tuổi đang ngồi. Lão ta lấy ra từ túi Càn Khôn cái chai quen thuộc, bóp miệng của tiểu nữ hài, dốc giọt m.á.u trong bình vào miệng nàng ta.

Diệp Tố nhìn một cái liền nhận ra nữ hài hai ba tuổi đó chính là Ninh Thiển Dao.

Ninh Thiển Dao hai ba tuổi sau khi nuốt xuống giọt m.á.u đó thì cả người liền trở nên đỏ bừng, các lỗ chân lông trên làn da có m.á.u thấm ra, nàng ta đầu tiên là ôm bụng khom lưng, sau đó cả người ngã xuống lăn lộn gào khóc, nước thau trong nhanh chóng bị nhuộm đỏ.

Diệp Tố nhìn hình ảnh này, sắc mặt dần dần trầm xuống.

—— bọn chúng dùng giọt m.á.u đó để tạo ra một Huyền Âm chi thể nhân tạo.

“Giọt m.á.u đó là Ngạch Linh Huyết của hắn, sẽ không bị tan ra.” Bồng Lai Chưởng Sử nói, “Các ngươi vẫn còn cơ hội tìm về.”

Diệp Tố nhìn chằm chằm Ninh Thiển Dao bước ra từ thau tắm, nàng ta cười thật vui vẻ, không ngừng xoay quanh trước mặt Dương Đàm líu ra líu ríu nói cái gì đó, rõ ràng không phải ngây thơ không biết gì.

“Ta nghe nói Huyền Âm chi thể sau khi bị mang ra khỏi địa lao còn trằn trọc mấy lần.” Diệp Tố quay đầu nhìn Bồng Lai Chưởng Sử, “Có thể cho ta xem được không?”

Bồng Lai Chưởng Sử ngừng một lúc, sau đó lại phất tay khiến hình ảnh trên Bàn Âm Dương thay đổi.

Diệp Tố chăm chú nhìn những hình ảnh đó, thậm chí còn không chớp mắt, mỗi một hình ảnh đều được nàng khắc sâu vào trong đầu.

“Thời kỳ này cảnh giới của hắn trở về không, chưa từng thanh tỉnh, có khả năng đã mất đi cảm giác đối với thế giới bên ngoài.” Bồng Lai Chưởng Sử thấp giọng nói.

Không có cảm giác, nhưng không đại biểu không có bị thương.

Diệp Tố yên lặng thầm nghĩ.

Tiểu sư đệ nào đó ngón tay bị trầy sước thôi cũng đã duỗi tay sang bắt nàng dùng linh lực chữa trị.

……

“Ông nói các người hơn hai ngàn năm trước đã cứu đệ ấy.” Một hồi lâu sau Diệp Tố đột nhiên hỏi, “Đệ ấy đã ở Bồng Lai hơn hai ngàn năm sao?”

Bồng Lai Chưởng Sử gật đầu nói, “Sau khi ảo thuật được cởi bỏ hắn có tỉnh qua một lần, sau đó liền ngủ say hai ngàn năm. Sau khi tỉnh lại một lần nữa thì hắn có ở lại mấy năm sau đó rời khỏi Bồng Lai.”

Một lần ngủ hai ngàn năm, này đúng là phong cách của tiểu sư đệ.

Bồng Lai Chưởng Sử thu hồi Bàn Âm Dương: “Những chuyện mà ngươi muốn biết, ta đã nói cho ngươi.”

Diệp Tố nhìn chằm chằm Bồng Lai Chưởng Sử, dần phản ứng lại lời ông nói: “Các người tìm chúng ta có việc?”

Bồng Lai tương truyền không nhúng tay vào tục sự, nhưng những người Bồng Lai này đã vài lần ra tay hỗ trợ bọn họ, không có khả năng chỉ bởi vì tiểu sư đệ có thể là Bồng Lai Chưởng Sử tiền nhiệm.

Một chút điểm tiền duyên này còn chưa đủ để khiến Bồng Lai ba lần bốn lượt nhúng tay che chở bọn họ.

Chưởng Sử đứng giữa Bàn Âm Dương lớn, nhìn ra bên ngoài điện: “Bồng Lai giỏi tính toán, nhưng không phải cái gì cũng đều có thể tính.”

“Cho nên?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-mon-phai-tu-tien-ta-lam-nu-chinh/chuong-161.html.]

Bồng Lai Chưởng Sử chậm rãi nói: “Một đại sự sẽ lật úp tam giới sắp phát sinh, các ngươi chính là hy vọng sẽ phá vỡ tử cục này.”

Diệp Tố nhíu mày: “Là chuyện ma vật xâm lấn ư?”

Trong nguyên tác xác thật ma vật đã quậy tu chân giới đến long trời lở đất, cuối cùng tu chân giới và Yêu giới liên thủ mới có thể bức lui ma vật, trấn áp chúng trong Ma giới.

“Chúng ta tính không ra.” Bồng Lai Chưởng Sử nhìn Diệp Tố, ném ra một quả b.o.m tin tức động trời, “Từ 20 năm trước, Bồng Lai đột nhiên mất đi năng lực tính trước tương lai.”

“Lời này có ý gì?” Diệp Tố trong nháy mắt hoài nghi lỗ tai của mình.

“Bồng Lai không cách nào tính ra bất cứ thứ gì được nữa.” Bồng Lai Chưởng Sử nhìn Diệp Tố đáp, “Hắn là chìa khóa cho tử cục, các ngươi có liên kết với mệnh số của hắn, đây là tin tức cuối cùng mà chúng ta tính ra được.”

Diệp Tố nhìn chằm chằm Bồng Lai Chưởng Sử, lại cúi đầu nhìn Bàn Âm Dương lớn mà bản thân đang dẫm lên, trong lòng cảm thấy hoang đường chấn động.

Bồng Lai vốn được cho rằng có năng lực siêu nhiên thế nhưng lại mất đi năng lực tính trước tương lai.

Tông chủ của các đại tông tự hồ đều vẫn chưa rõ về chuyện này, đối với Bồng Lai vẫn còn nhiều kiêng kị.

“Ta không hiểu.” Diệp Tố nhăn mày nói, “Nếu vậy các ngươi chưa bao giờ tính ra chính mình sẽ mất đi năng lực tính trước tương lai sao?”

“Việc cũng đã đến nước này.” Bồng Lai Chưởng Sử trầm tĩnh nhìn Diệp Tố, “Các ngươi có thể ở Bồng Lai nghỉ ngơi một tháng rồi hẳn đi, đại năng Độ Kiếp sẽ không ở bên ngoài lâu đâu.”

……

Khi Diệp Tố đi xuống lại sân viện từ tầng cao nhất, trong đầu nàng đều là hình ảnh của Huyền Âm chi thể dưới địa lao, khuôn mặt bình thường xa lạ nhưng thân hình lại quen thuộc, các loại cảm xúc chồng chéo trong lòng nàng, phẫn nộ, đau lòng còn có sát ý.

Tiểu sư đệ không nên gặp phải những người, những chuyện xấu xa bẩn thỉu đó.

Hắn nên nhận hết tất cả yêu thích trên thế gian, được chúng tinh phủng nguyệt, có được hết thảy những đồ vật tốt nhất.

“Diệp Tố!”

Nàng vừa đến trước của sân thì liền nghe thấy thanh âm của Du Phục Thời, hắn từ bên trong đi ra, nhìn thấy Diệp Tố liền cáo trạng: “Dịch Huyền đập hư cửa phòng ta.”

Du Phục Thời vốn đang ngủ ở trong phòng, Dịch Huyền bỗng nhiên dùng Trọng Minh Đao c.h.é.m ra một nhát, một đao vừa c.h.é.m xuống tất cả cửa phòng đều nát, gió cứ thế từ bên ngoài thổi vào khung cửa trụi lủi, cứ thế thồi hắn tỉnh dậy.

Diệp Tố ngẩng đầu nhíu mày nhìn Du Phục Thời, bỗng nhiên nở nụ cười: đây mới là bộ dáng nên có của tiểu sư đệ.

Không phải mất đi ý thức, bị người lấy đi Ngạch Linh Huyết, cũng không phải không biết gì về mọi chuyện diễn ra xung quanh, thậm chí cả đau đớn cũng không cảm nhận được.

Du Phục Thời nhìn thấy Diệp Tố cười thì thập phần không vui, cảm thấy nàng bất công, bao che Dịch Huyền, gương mặt xinh đẹp nhăn lại thành cái bánh bao, giận dỗi bổ sung: “Còn có cửa phòng ngươi nữa đó.”

“Xin lỗi, ta không phải cố ý.” Ma khí trên người Dịch Huyền so với lúc trước dày hơn vài phần, hắn vẫn luôn muốn khống chế ma khí trong cơ thể, nhưng vừa rồi một lúc sơ ý khiến ma khí bùng lên ngoài tầm kiểm soát nên mới phá nát tất cả cửa phòng.

“Để tỷ sửa.” Diệp Tố bước qua dùng linh lực dựng các mảnh cửa lên trước, sau đó xoay người nói với hai người, “Chúng ta sẽ ở đây nghỉ ngơi chỉnh đốn một thời gian, sau đó sẽ về Thiên Cơ Môn.”

Nàng vẫn luôn nhớ hộ môn đại trận của Thiên Cơ Môn, đợi xử lý xong đại trận nàng muốn đi tìm Ninh Thiển Dao.

Dịch Huyền nắm Trọng Minh đao, có chút khó khăn nói: “Đệ cũng cùng trở về sao?”

“Đệ không quay về thì đi đâu?” Diệp Tố nửa quỳ trên mặt đất, lấy công cụ ra từ túi Càn Khôn, bắt đầu sửa cửa, “Đừng nghĩ mấy chuyện linh tinh.”

Dịch Huyền im lặng, hắn nhạy bén nhận thấy tâm tình của đại sư tỷ không tốt lắm.

Vốn dĩ đã xem Dịch Huyền không vừa mắt, nay Du Phục Thời như tìm được điểm công kích mới, đứng ở bên cạnh Diệp Tố nói: “Chờ ngươi biến thành ma thì hai mắt sẽ biến thành màu đỏ, càng xấu hơn.”

Dịch Huyền: “…… Ngươi là yêu, cũng có đẹp gì cho cam.”

Không biết vì sao, Dịch Huyền vốn chưa từng cảm thấy tự hào về gương mặt mình, nhưng từ sau khi Du Phục Thời tới thì hắn bắt đầu cảm thấy gương mặt này của mình cũng không tệ lắm.

Chỉ là vài phiến cửa phòng, Diệp Tố sửa lại rất nhanh. Sau khi lắp xong cánh cửa cuối cùng, nàng quay người lại thì phát hiện Du Phục Thời đứng ở ngay sau nàng, nhưng lại cố ý không nhìn nàng, bộ dáng rõ ràng thực tức giận.

“Không ngủ tiếp sao?” Diệp Tố rửa sạch tay, sau đó tiến lên nắm tay hắn dẫn về phòng chính.

Khoảnh khắc tay Diệp Tố nắm lấy tay hắn thì hàng mi cố ý nhíu lại của Du Phục Thời không tự giác giãn ra, vừa muốn mở miệng nói chuyện thì lại nhớ tới bản thân còn đang tức giận, nên liền cố gắng duy trì trầm mặc không ừ không hử.

Ở trong sân, Trọng Minh và Dịch Huyền đứng ở một góc, đồng loạt quay đầu nhìn hai người đi vào phòng.

“Cảm tình của hai sư tỷ đệ họ thật tốt.” Trọng Minh chân thành nói, “Đại sư tỷ ngươi hẳn là sẽ không ghét bỏ ngươi là ma.”

Dịch Huyền đá đá mấy hòn đá dưới chân: “Yêu và Ma không giống nhau.”

Yêu có thể kết bạn lập khế ước cộng sinh với tu sĩ, Ma thì không thể.

“Người và người không giống nhau.” Trọng Minh cười nói, “Phẩm tính của đại sư tỷ ngươi, ngươi hiểu rõ nhất.”

Dịch Huyền trầm mặc, hắn biết, và cũng do là vì biết, nên hắn sợ liên lụy Thiên Cơ Môn.

Không phải ai cũng có thể tiếp nhận một ma vật làm đệ tử trong một tông môn ở tu chân giới, Thiên Cơ Môn thậm chí còn chưa hoàn toàn quật khởi, nếu bởi vì hắn mà gặp phải đả kích thì Dịch Huyền hắn không cách nào có thể tha thứ cho bản thân.

“Nếu ta có cảnh giới của Ma Chủ thì có phải sẽ không có người nào dám động thủ với Thiên Cơ Môn hay không?” Dịch Huyền thấp giọng nói.

Lực lượng của Chính Sơ tôn nhân và Bồng Lai Chưởng Sử vẫn còn in sâu trong trí nhớ hắn, đại năng Độ Kiếp, lực lượng gần với Thần, tùy tay xé rách không gian, tùy tiện dùng âm thanh cũng có thể g.i.ế.c người.

Nếu hắn đạt tới cảnh giới của Ma Chủ hắn cũng sẽ có được lực lượng bậc này.

Lúc này, Trọng Minh đặt tay lên vai Dịch Huyền, làm hắn tỉnh táo lại.

Trọng Minh phảng phất như có thể thấy được rõ ràng tất cả suy nghĩ dù là chính đạo hay âm u của hắn: “Ngươi có thể tu luyện đến cảnh giới của Ma Chủ, nhưng phải bảo trì thần chí, không thể g.i.ế.c chóc vô độ.

Ma sở dĩ là ma, đặc điểm quan trọng nhất chính là cuồng g.i.ế.c chóc.

“…… Ta biết.”

Trong phòng, Diệp Tố nhìn Du Phục Thời đang dựa vào thành giường chơi Vụ Sát Hoa, thật lâu sau mới lên tiếng hỏi: “Vết thương trên trán đệ từ đâu mà có?”

Du Phục Thời quay đầu nhìn nàng, đoạn giơ tay lên chà chà cái trán trơn bóng của bản thân: “Vết thương gì?”

“Bản thể.” Tầm mắt Diệp Tố dừng trên Vụ Sát Hoa trên tay hắn, “Trên trán có một đạo bạch ngân.”

Du Phục Thời ngồi dậy, không thừa nhận: “Ta không giống nó, không có bạch ngân, không xấu.”

Loading...