Xuyên Vào Môn Phái Tu Tiên, Ta Làm Nữ Chính - Chương 139
Cập nhật lúc: 2024-11-20 21:50:42
Lượt xem: 18
Bên ngoài tháp, lòng hiếu kỳ của mọi người đã đạt tới đỉnh.
Bọn họ không nhìn thấy được bên trong Luân Chuyển Tháp xảy ra chuyện gì, chỉ có thể thông qua sự di động của điểm sáng mà suy đoán. Khi lên lầu bốn, điểm sáng lúc trước ngã xuống lại lầu ba dừng lại trên cầu thang một thời gian rất dài, mỗi lần di chuyển tốc độ cũng cực chậm, hiển nhiên uy áp trong tháp đã khiến người này hành động gian nan.
Khi điểm sáng này cuối cùng cũng bước lên lầu bốn, mọi người không hẹn mà cùng nhẹ nhàng thở ra.
Sau khi đi lên thì các điểm sáng tụ tập trong chốc lát sau đó liền tách ra, nhưng qua mấy ngày thì mọi người bên ngoài tháp lại phát hiện các điểm sáng trên lầu bốn một lần nữa tập trung lại, tuy nhiên không phải ở phương hướng cầu thang.
“Đây là phát hiện cái gì ư?” Tông chủ Hợp Hoan Tông Ngô Nguyệt nhìn những điểm sáng đó tụ tập lại mà lẩm bẩm, bọn họ cơ bản đã có thể phân biệt được những điểm sáng đó là ai với ai, trừ một người vẫn luôn dừng lại ở gần cửa cầu thang, những người khác đột nhiên toàn bộ tụ lại như vậy, nhất định đã xảy ra cái gì đó.
Vài vị tông chút khác cũng không phủ nhận, chỉ là không biết các đệ tử trong tháp ở đan tầng đã phát hiện ra đan dược gì mà tất cả lại tụ tập bên nhau như vậy.
“Ta thấy nhất định là Cửu Chuyển Hồi Hồn Đan!” Một thanh âm từ phía sau vang lên, khiến các tông chủ nhịn không được phải dời mắt nhìn lại.
Các đệ tử của các tông môn có quan hệ không tồi với nhau đều đứng xung quanh Ngô Kiếm Phái, người nói chuyện đúng là đệ tử Ngô Kiếm Phái.
“Hai điểm sáng đó là Diệp Tố và Du Phục Thời, bọn họ có thể tìm được Cửu Chuyển Hồi Hồn Đan thì cũng chẳng có chút nào kỳ quái.” Mã Tòng Thu nói với ngữ điệu chắc nịch.
“Đệ bị Hạ sư đệ lây bệnh rồi, Cửu Chuyển Hồi Hồn Đan chỉ tồn tại trong lời đồn, chưa từng có người nào phát hiện ra.” Từ Trình Ngọc nghe vậy không khỏi cười nói, tuy nhiên trong lòng lại có vài phần tin tưởng lời nói của Mã Tòng Thu.
Nhan Hảo ở đội ngũ Hợp Hoan Tông bên cạnh thò đầu qua, nàng vừa phe phẩy quạt lông hồng phấn vừa nói: “Đồ vật mà Diệp Tố phát hiện ra nhất định sẽ không quá kém, cho dù không phải là Cửu Chuyển Hồi Hồn Đan thì nhất định cũng là một thứ tốt gì đó.”
Giờ phút này, trên tầng đan dược trong tháp, ánh mắt của mọi người đều dán vào trên đan lô trong tay Diệp Tố, viên đan dược màu xanh biếc bên trong đó tản ra sinh cơ nồng đậm, bên trong thậm chí ẩn ẩn có thể nhìn thấy một bóng cây.
“Sắc xanh như thúy ngọc, đan sinh có thụ linh.” Chu Vân thấp giọng thì thầm, “Chính là Cửu Chuyển Hồi Hồn Đan không sai.”
Đây chính là ghi chép trong tổ điển của Đan Tông về Cửu Chuyển Hồi Hồn Đan, năm đó một lò chỉ luyện ra được vẻn vẹn tam đan, thế nhưng trong tổ điển cũng chỉ ghi chép hướng đi của một trong ba viên, đó chính là ở đan tầng trong Luân Chuyển Tháp.
“Một khi đem Cửu Chuyển Hồi Hồn Đan ra ngoài thì tổ tông ở mấy tầng ngầm của các đại tông môn nhất định đều sẽ tỉnh lại.” Liên Liên ôm cánh tay nói, “Trong ngày thôi bọn họ nhất định sẽ xông tới cướp đi, sau đó thử độ kiếp phi thăng.”
Thiên Cơ Môn không có ai chống lưng, một khi lấy ra thì không nghi ngờ gì sẽ không bao giờ tới phiên Diệp Tố có thể dùng được.
“Cô ăn ở đây luôn đi, đừng mang ra ngoài.” Chu Vân tán đồng nói.
Cốc Lương Thiên lạnh lùng nhìn Liên Liên cùng Chu Vân, bỗng nhiên lên tiếng: “Các ngươi không sợ bị các lão tổ tông đang bế quan trách tội hay sao?”
Các đại tông môn sở dĩ có thể sừng sững qua bao năm ở Tu Chân giới thì ngoại trừ thực lực của đương thời chưởng môn, trưởng lão, đệ tử thì càng quan trọng hơn đó chính là sau lưng còn có các vị đại năng Độ Kiếp vẫn luôn bế quan chưa phi thăng.
Những vị đại năng đó một khi bế quan chính là ngàn năm, nếu không có việc gì lớn liên quan đến sinh tử tồn vong của tông môn thì sẽ không dễ dàng xuất quan.
Cửu Chuyển Hồi Hồn Đan đại biểu cho cái mạng thứ hai, có nó, đại năng Độ Kiếp sẽ có thể không chút do dự nếm trải quá trình phi thăng, cho dù có thất bại cũng sẽ không thân vẫn đạo tiêu, thế nên viên đan này đối với những lão tổ tông đó mà nói là dụ hoặc vô thượng.
“Ta đang thay lão tổ tông tích đức mà thôi.” Liên Liên nhún vai nói, “Có bản lĩnh thì ngươi cướp đi.”
Cốc Lương Thiên cho dù có nghĩ muốn Cửu Chuyển Hồi Hồn Đan đi chăng nữa thì hắn cũng không có khả năng ra tay cướp lấy, hắn không muốn c.h.ế.t ở đây.
“Đại sư tỷ.” Du Phục Thời bỗng nhiên hô một tiếng.
Diệp Tố nghe thấy liền sửng sốt, Dịch Huyền đang đứng ở đối diện nàng, vẫn luôn im lặng không hề lên tiếng, mà âm thanh này lại từ phía sau truyền tới, ở hướng đó cũng chỉ có một mình tiểu sư đệ.
Nàng quay đầu nhìn Du Phục Thời: “Đệ gọi ta là……”
Kết quả Du Phục Thời duỗi tay ra, chộp lấy Cửu Chuyển Hồi Hồn Đan đang lơ lửng trong lô đỉnh, nhanh như chớp nhét vào miệng Diệp Tố.
Diệp Tố vốn hoàn toàn không có chút nào phòng vệ với hắn, từ lúc đan dược bị lấy, đến cho vào miệng nàng, đến khi nuốt xuống cũng chỉ trong một cái chớp mắt mà thôi.
Mọi người: “……”
Diệp Tố không kịp phản ứng cứ thế nuốt xuống viên Cửu Chuyển Hồi Hồn Đan, linh phủ nàng ngay lập tức tỏa ra ánh sáng xanh nhạt, sinh cơ trải rộng, chạy khắp toàn thân, không hề có cảm giác khó chịu nào, chỉ là cảm giác được tất cả kinh mạch như có một hơi thở vô hình bám vào, sau đó biến mất vô tung vô ảnh.
Du Phục Thời lại giống như cái gì cũng chưa từng phát sinh, thu tay an tĩnh đứng tại chỗ.
“Đùa à.” Cốc Lương Thiên phun ra hai chữ, sau đó phất tay áo xoay người rời đi.
Đan dược quan trọng như thế, đưa ai dùng, dùng khi nào ít nhất cũng phải có vài phần suy sét, hiện giờ nó lại bị Du Phục Thời nhét vào trong miệng Diệp Tố, hoàn toàn đã không còn đường nào vãn hồi.
“Cô cảm giác thế nào?” Chu Vân hỏi Diệp Tố.
“Không cảm thấy có gì đặc biệt.” Diệp Tố lúc này mới hoàn hồn đáp lời, viên đan dược đó vừa vào miệng liền biến mất cực nhanh, hóa thành hơi thở bám vào trên kinh mạch, sau đó phảng phất như nàng chưa từng nuốt xuống cái gì cả.
“Cửu Chuyển Hồi Hồn Đan ngoại trừ có hiệu quả nghịch thiên thì còn một đặc điểm lớn khác chính là ai cũng có thể ăn nó, không giống với một vài loại cực phẩm đan dược khác là chỉ có những người có cảnh giới cao mới có thể hấp thu, nếu không sẽ nổ tan xác mà chết.” Liên Liên suy đoán, “Đây không phải đan dược giúp thực lực tăng lên nên hẳn là vì thế ăn vào sẽ không xảy ra biến hóa gì.”
Dịch Huyền nhắc nhở: “Chúng ta cũng nên lên lầu năm thôi.”
Những người khác bắt đầu đi về phía cầu thang, Diệp Tố quay đầu nhìn Du Phục Thời: “Vì sao lại làm như vậy?” Hắn rất ít khi chủ động làm chuyện gì.
“Đan dược quá chói mắt.” Du Phục Thời nghiêm túc nói.
Diệp Tố: “……” Thôi tùy vậy, nàng cũng không nên hỏi.
“Đệ chọn một viên đan dược đi.” Đại sư tỷ thở dài, nói với tiểu sư đệ, “Đưa cho Mai Cừu Nhân mang ra ngoài.”
Nàng vậy mà lại bị một tiếng “Đại sư tỷ” gọi cho ngây người, thật là không nên mà.
……
Trải qua mấy ngày tịnh dưỡng, lại ăn không ít đan dược, xương cốt bị gãy trên người Mai Cừu Nhân cũng đã hoàn toàn khôi phục, ngay cả vết thương do kiếm c.h.é.m bên hông cũng đã khỏi hẳn, chẳng qua đến tầng thứ tư này đã là cực hạn của hắn, không thể nào tiến lên trên được nữa.
“Cô muốn mang viên đan dược này ra ngoài?” Mai Cừu Nhân đứng dậy nhìn bình đan dược trong tay Diệp Tố hỏi.
“Đúng vậy.” Diệp Tố đưa bình đan dược qua, “Ta sẽ giúp ngươi chọn một quyển bí kíp ảo thuật, bất quá……ta không biết quá nhiều về ảo thuật.”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Sư phụ nói mỗi quyển bí kíp trên lầu năm đều mười phần trân quý.” Mai Cừu Nhân nói, “Cô chọn đại một quyển là được.”
Tuy ở lầu hai cũng có nhiều thư tịch nhưng phần lớn đều là truyền kỳ lịch sự, còn có không ít cổ văn, hầu như không một đệ tử nào có thể tiến vào Luân Chuyển Tháp mà lại dành quá nhiều thời gian ở lầu hai.
“Vậy được.” Diệp Tố gật đầu đáp ứng.
Bọn họ muốn tiếp tục lên lầu năm, cần phải hợp lực một lần nữa kéo cầu thang lên, uy áp trong tháp tầng này lại nặng hơn tầng kia, cầu thang cũng càng lúc càng khó kéo.
Mọi người hao hết tâm lực mới kéo được cầu thang lên, đẩy nó đến chỗ tiếp giáp với lầu năm.
Cốc Lương Thiên đi lên đầu tiên, những người khác đi được hai bước thì quay đầu lại, nhìn Mai Cừu Nhân vẫn ở lại lầu bốn.
“Không cần lo lắng cho ta,” Mai Cừu Nhân cài một đóa hoa lên một bên tai của chính mình, sau đó xòe rộng hai tay, nở một nụ cười tươi, “Ta hiện tại tọa trấn toàn bộ đan tầng, nói không chừng khi ra ngoài cảnh giới còn cao hơn các ngươi đấy.”
Mọi người đều hiểu dụng ý của hắn khi nói như vậy, trong lòng cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
“Vậy hẹn gặp lại sau khi ra ngoài.” Chu Vân xua tay, “Đến lúc đấy đọ thử xem cảnh giới ai cao hơn.”
Uy áp của lầu năm rõ ràng nặng hơn lầu bốn không ít, cảnh giới Hóa Thần kỳ cơ bản còn có thể thẳng eo mà bước lên, nhưng ba người Lữ Cửu Nguyên Anh kỳ có nhiều lúc không thể không dừng lại, hít thở sâu, ngay cả hai tai và mũi cũng bắt đầu đổ máu.
“Các ngươi……Đi lên trước đi.” Liên Liên nói với Diệp Tố, “Di chuyển nhanh lên có lẽ còn có thể ngăn cản Lục Trầm Hàn.”
Diệp Tố gật đầu, vòng qua ba người, kéo tay Du Phục Thời đi lên cầu thang, nàng rõ ràng cảm nhận được tốc độ chữa trị của kinh mạch nhanh hơn trước rất nhiều, hẳn là hiệu quả do Cửu Chuyển Hồi Hồn Đan mang lại.
Lúc này, Cốc Lương Thiên dẫn đầu bước lên lầu năm, hắn nhanh chóng liếc mắt nhìn cầu thang đi lên lầu sáu, thế mà vẫn chưa bị hủy, hắn nhanh chóng bước về phía đó, muốn tiến lên lầu sáu.
‘keng——’
Tai Cốc Lương Thiên nghe được một tiếng rung kiếm rất nhỏ, trong nháy mắt liền cảnh giác lui về phía sau, vị trí hắn đứng ban đầu bị kiếm ý c.h.é.m ra một vết sâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-mon-phai-tu-tien-ta-lam-nu-chinh/chuong-139.html.]
Ngay sau đó, Lục Trầm Hàn đi ra từ phía sau kệ sách, tay hắn cầm kiếm chỉ thẳng Cốc Lương Thiên: “Ngươi làm sao có thể đi lên đây?”
Sau khi Lục Trầm Hàn chặt đứt cầu thang thì hắn cho rằng bọn họ không còn cách nào có thể đi lên được nữa, vì để ngừa vạn nhất, mỗi khi lên đến lầu nào thì hắn đều c.h.é.m nát cầu thang lầu đó.
Sau khi lên đến lầu năm thì hắn ta đã hoàn toàn yên tâm, đi dạo vòng quanh tìm kiếm kiếm phổ, muốn mang ra ngoài, lại không nghĩ tới nhìn thấy Cốc Lương Thiên.
Lục Trầm Hàn nhìn theo tầm mắt Cốc Lương Thiên thì phát hiện giữa lầu bốn và lầu năm lại xuất hiện một cái cầu thang, hắn vung kiếm lên muốn lần thứ hai c.h.é.m đứt cầu thang.
—— bị Dịch Huyền đã đi lên tới nơi chặn lại.
Dịch Huyền chậm rãi cất bước đi lên lầu năm, mặt không biểu tình nhìn Lục Trầm Hàn, cổ tay vừa chuyển, Trọng Minh đao với đao ý ngập trời liền xông lên.
Trọng Minh đao và Thất Tuyệt kiếm, hai thanh thần binh đương thời quyết đấu, khiến cho cả lầu năm trong nháy mắt đều lay động.
Ninh Thiển Dao bị tiếng động quấy nhiễu, nàng ta từ kệ sách ở xa bước nhanh tới, nhìn thấy hai người đánh nhau thì không khỏi hô lên: “Dịch sư huynh, đừng đánh.”
“Sao không kêu Lục Trầm Hàn đừng đánh?” Diệp Tố từ dưới cầu thang bước lên tới, ở phía sau nàng Du Phục Thời cũng chậm rãi đi lên theo.
Ninh Thiển Dao nhìn thấy bọn họ thì trên mặt hiện lên kinh hoảng, đôi mắt lộc trừng lớn: “……Đại sư tỷ?”
“Bọn họ đang đối chiến, đừng la lối om xòm quấy nhiễu thì hơn.” Diệp Tố nhìn Ninh Thiển Dao cười cười, ngay sau đó lại đột nhiên ra tay, mấy đạo phù chú khóa chặt đường lui của Lục Trầm Hàn, “Hoặc là cứ trực tiếp động thủ.”
Đương lui bị chặn, thế tấn công của Dịch Huyền lại tới rào rạt, Lục Trầm Hàn chỉ có thể huy kiếm đi về phía trước.
Lúc này Diệp Tố gia nhập cuộc chiến, hai Hóa Thần kỳ đối phó một Hóa Thần kỳ, mặc dù Lục Trầm Hàn tay cầm Thất Tuyệt kiếm nhưng cũng không chiếm được ưu thế gì, dù sao Trọng Minh đao của Dịch Huyền và Thất Tuyệt kiếm là cùng một cấp bậc.
“Đại sư tỷ!” Ninh Thiển Dao nắm chặt kiếm trong tay, cũng muốn gia nhập cuộc chiến, ngăn bọn họ lại, nhưng mà Khấp Huyết kiếm lại bay tới, ngăn cản đường đi của nàng ta.
Ninh Thiển Dao theo bản năng lui về phía sau, trong lòng nàng ta sợ hãi Du Phục Thời, đặc biệt là sợ thanh kiếm này.
Du Phục Thời nhàn nhạt liếc nàng ta một cái, Khấp Huyết kiếm trôi lơ lửng giữa không trung, mũi kiếm nhắm ngay Ninh Thiển Dao, chỉ cần nàng ta dám tiến lên trước một bước thì nó liền sẽ đ.â.m tới.
“Đừng đánh nữa.” Ninh Thiển Dao nhìn ba người trong vòng chiến, cắn môi hô to, “Đại bỉ đã kết thúc, Luân Chuyển Tháp là dùng để rèn luyện.”
“Khi chặt đứt đường rèn luyện của người khác thì các ngươi cũng sớm nên nghĩ đến hậu quả.” Dịch Huyền lạnh lùng nói.
“Dịch sư huynh……” Ninh Thiển Dao sửng sốt, nàng ta không nghĩ tới sẽ nghe được lời nói lạnh băng mang theo sát khí như thế từ miệng Dịch Huyền.
Diệp Tố không ngừng tung ra phù chú, ngăn cản không cho Lục Trầm Hàn thoái lui, giới hạn tầm hoạt động của hắn.
Trọng Minh đao quân lực muôn vàn, Dịch Huyền lập tức vọt tới, huy đao c.h.é.m về phía trước.
Lục Trầm Hàn tránh không thoát phù chú của Diệp Tố, phải từ chính diện nhận một đao của Dịch Huyền, đao kiếm chạm nhau, chiến ý đối chiến ý, toàn bộ lầu năm đong đưa rõ ràng.
Ninh Thiển Dao cắn mạnh môi sắp bật cả máu, cuối cùng nàng ta dời mắt nhìn về phía Cốc Lương Thiên bên cạnh: “Ngươi đã đáp ứng sẽ giúp ta một lần.”
Lúc ở Vạn Phật Tông nàng ta đã dùng chiếc mõ kia để đổi một điều kiện, muốn Cốc Lương Thiên ở Luân Chuyển Tháp giúp Lục Trầm Hàn một lần.
Cốc Lương Thiên lần tràng hạt trong tay, chậm rãi nói: “Giúp hắn đoạn đường rèn luyện của ta sao?”
Ninh Thiển Dao nhíu mày nói: “Phật Tử ngươi đã nhận lấy mõ, đã đồng ý với ta.”
Cốc Lương Thiên nắm pháp trượng, xoay người đi về hướng lên lầu sáu: “Mõ không có ở chỗ ta, có người nói là của hắn. Đồ là ngươi lấy của người khác, điều kiện không thành lập.”
Hắn không có hứng thú với gút mắt giữa những người này, chuyện đã đồng ý rồi lại bội ước thì có làm sao, dù sao lúc trước hắn cũng không có lập khế với Ninh Thiển Dao.
“……Ý của Phật Tử là sao?” Ninh Thiển Dao khó có thể tin được, nàng ta cho rằng người như Cốc Lương Thiên sẽ không bao giờ lật lọng.
Khấp Huyết kiếm bỗng nhiên chuyển động, bay đến trước mặt Ninh Thiển Dao, mũi kiếm chỉ thẳng vào vị trí giữa hai mày nàng ta.
Ninh Thiển Dao hoảng sợ hét lên một tiếng, cuống quít né tránh, nàng ta tung ra pháp bảo ngăn cản công kích của Khấp Huyết kiếm, ngay cả dũng khí nâng kiếm cũng đánh mất.
Nàng ta vừa dùng pháp bảo ngăn cản Khấp Huyết kiếm vừa dịch đến gần Lục Trầm Hàn: “Lục ca ca!”
Lục Trầm Hàn vung kiếm c.h.é.m vỡ phù trận của Diệp Tố, chạy đến hội họp với Ninh Thiển Dao, Dịch Huyền từ sau lưng c.h.é.m tới một đao, hắn trở tay đưa Thất Tuyệt kiếm lên ngăn lại, một tay khác kéo Ninh Thiển Dao qua.
Hai người tụ lại ở bên nhau, Ninh Thiển Dao không chút do dự vươn tay nắm lấy Thất Tuyệt kiếm, dùng sức nắm chặt lưỡi kiếm, để m.á.u Huyền Âm chi thể thấm vào thân kiếm.
Diệp Tố thấy một màn này thì trong lòng cảm thấy rất không kiên nhẫn, Huyền Âm chi thể chính là một phiền phức lớn, đồ vật càng lợi hại, dính m.á.u này thì uy lực sẽ lại càng tăng lên gấp bội.
Máu nhanh chóng bị Thất Tuyệt kiếm hấp thu, tuy nhiên điều khiến mọi người không ai nghĩ chính tới là, Thất Tuyệt kiếm lại đương trường hóa ra kiếm linh.
Một vị nữ tử áo vàng lả lướt xuất hiện bên người Lục Trầm Hàn, quanh thân nàng ta bao phủ kiếm ý nghiêm nghị, giương mắt nhìn Dịch Huyền và Diệp Tố ở đối diện, tiến lên một bước, vừa phất tay là kiếm ý ngập trời áp xuống, sát khí hiện ra.
Biến hóa như thế ngay cả Lục Trầm Hàn cũng không dự đoán được, hắn ngẩn ngơ nhìn nữ tử trước mặt, đây cũng là lần đầu tiên hắn tận mắt nhìn thấy kiếm linh.
Ninh Thiển Dao nhận thấy được Lục Trầm Hàn khác thường, nàng ta dựa vào trong n.g.ự.c hắn, ngửa đầu nhỏ giọng hô: “Lục ca ca.”
Lục Trầm Hàn thu liễm lại suy nghĩ, cúi đầu nắm lấy tay Ninh Thiển Dao, linh lực phủ lên miệng vết thương trong lòng bàn tay nàng ta, trong phút chốc nó liền lành lại như cũ.
“Trọng Minh đao?” Thanh âm mờ ảo của kiếm linh áo vàng vang lên ở lầu năm, nàng ta nhìn chằm chằm đao trong tay Dịch Huyền nói, “Đáng tiếc binh khí bị phong nhận (khóa một bên lưỡi), vô pháp hóa linh.”
Hai thanh thần binh, một thanh trải qua sự cường hóa của Huyền Âm chi thể, lại hiện bản thể kiếm linh, Dịch Huyền ngăn cản vài lần nhưng cũng có chút cố sức, phù chú của Diệp Tố lại càng không có hiệu quả đối với kiếm linh.
Nữ tử áo vàng vốn là kiếm linh, hô hấp của nàng ta là kiếm khí, hành động chứa kiếm ý, Dịch Huyền và Diệp Tố lần đầu gặp phải kiếm linh, chỉ có thể vừa đánh vừa lui.
Bên kia, Du Phục Thời thu hồi Khấp Huyết kiếm, hắn cúi đầu nhìn bàn tay như suy tư gì đó, lại ngước mắt nhìn về phía Diệp Tố hồi lâu.
Cuối cùng hắn nắm Khấp Huyết kiếm cứa một đường vào lòng bàn tay của mình, hắn nắm c.h.ặ.t t.a.y lại, m.á.u theo miệng vết thương trong lòng bàn tay rơi từng giọt tí tách lên trên thân Khấp Huyết kiếm.
Liên Liên mới vừa bò lên tới, hai mắt sung huyết, thậm chí còn ù tai, nàng nửa quỳ ở cửa thang lầu, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Du Phục Thời đang nhỏ m.á.u lên thân kiếm.
Đây là đang làm gì vậy? Nàng thở hổn hển, trong xoang mũi tất cả đều là mùi m.á.u tươi, còn chưa phản ứng lại kịp thì liền nhìn thấy Khấp Huyết kiếm chợt lóe hồng quang, ngay sau đó bên người Du Phục Thời liền nhiều thêm một hồng y nam nhân xa lạ.
Liên Liên đầu tiên là cúi đầu nhìn nhìn hồng y của bản thân, sau đó xoa xoa hai mắt của mình, nàng hẳn là bị uy áp trong tháp đè ép lâu quá, sinh ra ảo giác.
Lữ Cửu thất khiếu đều chảy máu, bò lên tới nơi nhìn quang cảnh trước mặt thì câu đầu tiên lại là: “Ủa, sao lại nhiều ra thêm hai người?”
Liên Liên: “!!!”
“Đâu, để ta nhìn xem.” Chu Vân vẫn còn chưa hoàn toàn lên đến nơi, tay chống lên bậc cầu thang cao nhất, giãy giụa nói.
Ở đầu còn lại thì mọi người nhìn thấy tân kiếm linh xuất hiện đều không khỏi chấn động há hốc mồm, chỉ có Du Phục Thời chậm rãi đi đến bên cạnh Diệp Tố, hắn mở lòng bàn tay ra nhìn nhìn, có chút ghét bỏ mà bôi bôi m.á.u của mình lên trên Trọng Minh đao của Dịch Huyền.
Dịch Huyền tay khẽ động, theo bản năng muốn tránh đi, bị ánh mắt của Diệp Tố ngăn lại.
Trọng Minh đao không phải Khấp Huyết kiếm, không uống máu, thế nhưng sau khi m.á.u của Du Phục Thời bôi lên đao thì không bao lâu sau liền biến mất.
Giống như……vừa rồi khi Ninh Thiển Dao bôi m.á.u lên Thất Tuyệt kiếm vậy.
Diệp Tố nhíu mày nhìn tay Du Phục Thời, lại quay đầu nhìn Ninh Thiển Dao, hai người này……
Máu trên Trọng Minh đao biến mất tăm, Dịch Huyền bỗng nhiên phát hiện đao trở nên nóng rực, tiếp theo lại nghe thấy một giọng nam nhân xa lạ ôn hòa bảo hắn buông tay.
Dịch Huyền do dự một lát, buông Trọng Minh đao ra.
Trong tầng thứ năm hiện ra ánh đao sáng lòa, Trọng Minh đao biến mất, thay vào đó là một thanh niên mặc đạo bào xanh lam xa lạ.
Ở cửa thang lầu, sau bao nỗ lực Chu Vân đã bò được nửa người lên lầu: “Hả……lại nhiều thêm một người nữa.”
Giờ phút này sắc mặt Ninh Thiển Dao trắng bệch, nhìn chằm chằm Du Phục Thời không biết đang nghĩ cái gì.
Lầu năm xuất hiện ba linh thể, Trọng Minh đao và Thất Tuyệt kiếm còn chưa đối chiêu thì hồng y nam tử ở phía sau đã rú lên một tiếng quái dị, dẫn đầu động thủ.