Xuyên Vào Mạt Thế Tôi Hố Tác Giả Phát Khóc Rồi - Chương 20
Cập nhật lúc: 2024-11-05 23:47:14
Lượt xem: 273
Hứa Nặc gật đầu lia lịa, sau đó bĩu môi: “Bọn họ yêu cầu mỗi đứa trẻ phải đổi lấy một bao gạo 100 cân, nếu như không có đủ gạo, vậy thì đổi bằng bột mì, thịt khô, cái gì cũng được, tóm lại phải là đồ ăn có trọng lượng tương đương.”
Một ngày tốt lành
Văn Vũ tức giận dậm chân: “Lũ cướp, sao bọn họ không đi cướp luôn đi?”
Cô mới 10 tuổi đã phải tự mình lo liệu mọi việc trong nhà, củi gạo dầu muối tương dấm trà, cái gì cũng phải tính toán chi li rõ ràng.
Một bao gạo như vậy, đủ cho một người lớn ăn uống dè xẻn trong một năm, mà đây là còn trong trường hợp chỉ ăn cơm.
Nếu như giống như căn cứ số 168, ngoại trừ người già, trẻ nhỏ và người bị thương, mọi người sáng tối chỉ uống một bát cháo loãng, vậy thì thời gian còn có thể kéo dài hơn rất nhiều.
“Bọn họ đã cướp rồi, mục tiêu chính là chúng ta.” Giọng nói của Ứng Chuẩn vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng Văn Vũ trực giác mách bảo, anh đã tức giận rồi.
Ứng Chuẩn quay sang nhìn Ôn Tư Duệ: “Lương thực của chúng ta còn đủ dùng trong bao lâu?”
Ôn Tư Duệ gõ nhẹ ngón tay lên tay vịn xe lăn, cười khổ: “Tính cả số vừa mới cầu xin được mượn về lần này thì nhiều nhất chỉ có thể cầm cự đến cuối tháng.”
“Có khả năng nào lấy ra một phần để cứu người trước, rồi sau đó tìm cách bù đắp vào sau không?”
Ôn Tư Duệ cười khổ: “Cậu đây là biết rõ còn cố hỏi, vừa nãy tôi nói không phải là nói đùa, mấy căn cứ xung quanh đều tỏ rõ thái độ, đây là lần cuối cùng cho mượn lương thực, bọn họ cũng có nỗi khổ tâm riêng.”
Ứng Chuẩn gật đầu không nói gì thêm.
Hứa Nặc là người nóng tính, thấy mọi người vừa muốn cứu người, lại không có lương thực thì lo lắng đến mức gãi đầu gãi tai.
Cô ấy nhìn người này, rồi lại nhìn người kia, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Văn Vũ đang ngẩn ngơ nhìn về phía trước.
Nhìn chằm chằm –
Tiểu bảo bối Văn Vũ của cô ấy lại đang thi triển công phu rồi, không lẽ đã tìm được cách giải quyết rồi sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-mat-the-toi-ho-tac-gia-phat-khoc-roi/chuong-20.html.]
Lúc này, Văn Vũ đã âm thầm xem xong phần còn lại của “Chương 6: Người tốt ắt được báo đáp”.
Trong đó có một đoạn miêu tả, khiến cô cảm thấy cơ hội đã đến.
『Tối hôm đó, khi Tưởng Chi Điền mang theo các thành viên mới trở về, khu trú ẩn đã tổ chức một bữa tiệc chào mừng theo thông lệ, không ngờ rằng lửa trại buổi tối quá sáng, đã thu hút một đàn muỗi biến dị chuyên hút máu, sau một hồi giao tranh ác liệt, không ít người thương vong, đồng thời để lại một bãi m.á.u và xác muỗi.』
Văn Vũ vội vàng kể lại chuyện này cho mọi người, sau đó vui vẻ đề nghị: “Chúng ta phái người đến thông báo cho bọn họ, như vậy vừa có thể giúp bọn họ tránh được thương vong, lại có thể nhân cơ hội mượn bọn họ một ít lương thực để xoay sở cứu người, mọi người thấy thế nào?”
Hứa Nặc giơ hai tay lên cao: “Không thể nào hoàn mỹ hơn, ơn cứu mạng lấy gạo trả.”
Tư lệnh Ôn mỉm cười hiền hậu: “Bất kể người ta có cho mượn lương thực hay không, chúng ta đã biết chuyện này thì dù sao cũng phải phái người báo trước cho bọn họ một tiếng, chuyện này giao cho Hứa Nặc đi.”
Hứa Nặc nghiêm túc chào: “Rõ ạ, nhất định không phụ lòng mong đợi!”
Cô ấy không trì hoãn một giây phút nào, lập tức lên đường đến khu trú ẩn.
Chớp mắt đã đến giờ ăn cơm, mấy người Văn Vũ mỗi người ăn một bát cháo loãng, cũng coi như là no bụng.
Thấy nửa bát cháo trong tay Tư lệnh Ôn đã hết sạch, chỉ còn lại nước, mà ông vẫn mỉm cười nói tài nguyên nước khan hiếm, ông có thể chia được một bát lớn như vậy là nhờ phúc của người phụ trách căn cứ, Văn Vũ cảm thấy chua xót vô cùng.
Đang suy nghĩ xem làm thế nào mới có thể giải quyết vấn đề lương thực của căn cứ thì Hứa Nặc tức giận chạy về, hô to một tiếng “Báo cáo”, giọng nói lớn đến mức dọa người.
Trong lòng Văn Vũ “lộp bộp” một tiếng, linh cảm có chuyện chẳng lành.
Ngay sau đó, cô nghe thấy Hứa Nặc bẩm báo: “Tên Tưởng Chi Điền đó quá tự phụ, anh ta căn bản không tin lời tôi nói, ngay cả cửa cũng không cho tôi vào, tôi không còn cách nào khác, đành mặt dày cầu xin mượn mười bao gạo để xoay sở, kết quả tên bảo vệ lần này không chỉ từ chối truyền lời, mà còn mắng chúng ta nghèo kiết xác, nói cho chúng ta mượn lương thực chẳng khác nào ném thịt cho chó, có đi không có về.”
Sắc mặt của mọi người trong phòng đều rất khó coi.
Văn Vũ vô thức siết chặt nắm tay.
Giao diện văn bản màu xanh nhạt lặng lẽ hiện ra theo ý muốn của cô, cô trừng to hai mắt nhìn chằm chằm vào đó, hận không thể moi từng chữ một, xem xem chỗ nào có thể lợi dụng được.