XUYÊN VÀO MẠT THẾ: NỮ PHỤ TRÀ XANH GIẢ BỘ ĐÁNG THƯƠNG - CHƯƠNG 95: DỰA VÀO NHAN SẮC ĐỂ KIẾM CƠM
Cập nhật lúc: 2025-02-22 22:21:51
Lượt xem: 32
Cô đưa tay ra định chạm vào, kết quả Tạ Lam Án không hề có dấu hiệu tỉnh lại liền mở mắt ra.
Trong mắt rõ ràng không có buồn ngủ, trông rất tỉnh táo.
Tạ Lam Án nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Chân Lục Trà, đưa tay cô lên mặt mình.
Chân Lục Trà cười hỏi: "Anh đã tỉnh từ lâu rồi à? Bây giờ là mấy giờ rồi?"
Tạ Lam Án nhìn nụ cười của cô, cảm thấy cô bây giờ còn rực rỡ hơn cả ánh nắng ngoài cửa sổ mấy phần.
Anh nắm lấy tay cô, hôn nhẹ mấy cái nói: "Đã tỉnh từ lâu rồi, bây giờ đã sắp 11 giờ rồi."
11 giờ?
Chân Lục Trà giật mình, suýt chút nữa nhảy dựng ra khỏi giường, may mà Tạ Lam Án ở bên cạnh ôm lấy cô.
"Muộn vậy rồi sao? Sao anh không gọi em dậy sớm hơn."
Chân Lục Trà ngồi dậy đẩy đẩy Tạ Lam Án đang nằm trên giường mấy cái.
Tạ Lam Án nhớ lại sáng nay lúc gọi cô, ai đó đang ư ư a a, có chút bất lực cười nói: "Có gọi rồi, nhưng em không nghe thấy."
Tiếp theo Tạ Lam Án thuận theo Chân Lục Trà ngồi dậy, sau đó ôm cô từ phía sau, ôm trọn cả người cô vào trong lòng.
"A? Anh gọi em rồi sao? Sao em không có đoạn ký ức này."
Tạ Lam Án vùi đầu vào hõm cổ Chân Lục Trà, sau đó hôn lên.
Chân Lục Trà cảm nhận được sự ẩm ướt tê dại trên cổ, vội vàng đẩy đối phương ra: "Đừng nghịch nữa! Bây giờ là ban ngày đấy!"
Nghe giọng điệu làm nũng của cô, Tạ Lam Án rất nghiêm túc hỏi: "Ban ngày không được, buổi tối là được phải không?"
Chân Lục Trà không trả lời câu hỏi của anh, vội vàng xuống giường: "Em phải đi rửa mặt! Đừng nói chuyện với em!"
Có vài phần thẹn quá hóa giận.
Nhìn Chân Lục Trà sắp xông ra khỏi phòng, Tạ Lam Án nói với cô: "Đồ dùng rửa mặt của em anh đều mang đến rồi, còn có mấy bộ quần áo để thay cũng ở đó, dùng ở chỗ anh đi."
Tạ Lam Án sáng nay sau khi rửa mặt xong, liền đi qua phòng cô một chuyến.
Lúc này anh có chút đắc ý, nhếch miệng về phía Chân Lục Trà đang ngây ngốc, dùng tay chống cằm ngồi trên giường cười giống như một con cáo già mưu mô.
Chân Lục Trà hết cách, mấu chốt là cô cũng ngại cứ thế này mà đi xuống, quần áo tối qua cũng bị người trên giường vò đến nhăn nhúm không thể mặc được nữa.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Cô cầm quần áo để thay đi vào phòng vệ sinh trong phòng Tạ Lam Án.
Nước nóng dội lên người Chân Lục Trà, nhớ lại từng màn điên cuồng tối qua, còn có vẻ mặt anh khi làm đến bước cuối cùng, nhưng vẫn nhẫn nhịn không tiến vào.
Tuy nhiên, lúc nãy cô không phát hiện trên người có gì không ổn, bây giờ mới cảm nhận được sự ê ẩm ở nơi nào đó. Còn có trong hơi nước lờ mờ có thể nhìn thấy những dấu đỏ chi chít trên người.
Mặt Chân Lục Trà đỏ bừng lên.
Đây chính là thế giới của người trưởng thành sao, hình như cũng không tệ lắm.
Chân Lục Trà đi ra ngoài phát hiện Tạ Lam Án vẫn đang đợi cô trên giường, hơn nữa trong tay còn cầm sẵn máy sấy tóc.
Đây là muốn sấy tóc cho cô sao?
Tạ Lam Án đưa tay kéo Chân Lục Trà, mái tóc cô vẫn còn đang nhỏ nước. Anh kéo cô đến bên giường, sau đó bật máy sấy tóc lên.
Cùng với tiếng máy sấy tóc vang lên bên tai, Chân Lục Trà có thể cảm nhận được ngón tay Tạ Lam Án đang nhẹ nhàng luồn qua tóc mình.
Sau khi tóc được sấy khô, bụng Chân Lục Trà liền phát ra tiếng "ùng ục".
Cô ngượng ngùng ôm lấy cái bụng đang kêu loạn của mình, cười nói với Tạ Lam Án ở phía sau: "Án Án, em đói rồi."
Tạ Lam Án cưng chiều xoa xoa mái tóc mềm mại vừa sấy khô của cô.
"Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-mat-the-nu-phu-tra-xanh-gia-bo-dang-thuong/chuong-95-dua-vao-nhan-sac-de-kiem-com.html.]
Chân Lục Trà nghe xong, kéo tay anh đi về phía nhà ăn ở tầng dưới.
Tuy nhiên, khi đi xuống, cô đột nhiên phát hiện không nghe thấy tiếng của những người khác.
Chân Lục Trà hỏi: "Những người khác đi đâu hết rồi? Sao không thấy họ, Đường Tinh hình như cũng không có ở đây."
Tay Tạ Lam Án đan mười ngón tay vào tay cô, sau đó giải thích: "Đường Nguyệt đưa Đường Tinh ra ngoài chơi, những người khác đều đi đến sân huấn luyện rồi."
Tạ Lam Án nấu cho Chân Lục Trà một tô mì rồi ngồi đối diện nhìn cô ăn.
Chân Lục Trà ăn tô mì thơm phức, thấy anh không ăn, liền hỏi: "Sao anh không ăn cùng?"
"Sáng nay đã ăn cùng họ rồi." Tạ Lam Án trả lời.
"Vậy thì em đành phải ăn một mình vậy ~"
Phải nói, mì Tạ Lam Án nấu vẫn rất ngon, không biết có phải là do cô đói bụng hay không nữa.
Ăn cơm xong, Chân Lục Trà đột nhiên lại nhớ ra vẫn chưa cho Tiểu Ngạo Thiên ăn, hơn nữa từ lúc cô tỉnh lại đến giờ vẫn chưa thấy bóng dáng Tiểu Ngạo Thiên đâu.
"Tiểu Ngạo Thiên đâu rồi?"
Chân Lục Trà vừa hỏi Tạ Lam Án vừa nhìn xung quanh.
Nhóc con này lớn nhanh hơn cô tưởng tượng, chưa được mấy ngày đã bắt đầu đi lại trên mặt đất, có lúc còn có thể chạy lon ton vài bước.
Cho nên mấy ngày nay người của Ảnh Tức khi đi lại trong nhà đều rất cẩn thận, sợ giẫm phải Tiểu Ngạo Thiên đột nhiên từ đâu nhảy ra.
Tạ Lam Án: "Ngạo Thiên bị Hứa Đồng mang đến sân huấn luyện chơi rồi."
Chân Lục Trà: "A? Hứa Đồng mang nó ra ngoài rồi sao?"
Tạ Lam Án gật đầu.
Thật ra là sáng nay Tiểu Ngạo Thiên cứ muốn nhào lên giường Chân Lục Trà, sau đó bị ai đó "ném" cho Hứa Đồng.
Chân Lục Trà không biết sự thật: "Vậy cũng tốt, nhân tiện đưa Tiểu Ngạo Thiên ra ngoài mở mang tầm mắt, vậy chúng ta cũng đi sân huấn luyện dạo một vòng đi!"
Hai người đi đến sân huấn luyện.
Lúc này sân huấn luyện vô cùng náo nhiệt, rất nhiều người tụ tập ở một chỗ không biết đang làm gì.
Chân Lục Trà cũng muốn hóng hớt, cô kéo Tạ Lam Án chen vào trong đám người.
Kết quả liền nhìn thấy Hứa Đồng ở trong đám người đang ôm Tiểu Ngạo Thiên cười ngây ngô.
Hứa Đồng giơ cao Ngạo Thiên màu trắng bạc khảm hoa văn màu đen, vẻ mặt rất đỗi tự hào, giống như ông bố già đang khoe khoang con mình: "Nhìn đi, hổ con nhà chúng tôi -- Ngạo Thiên!"
Mấy người đàn ông to lớn xung quanh nhìn thấy đều không nhịn được động lòng, thi nhau cảm thán, thậm chí còn có người lấy thức ăn ra trêu chọc nó.
"Con hổ con này trông cũng lanh lợi đấy!"
"Đôi mắt nhỏ màu xanh lam này thật đẹp."
"Trông giống như một chú mèo con, ha ha ha ha."
...
Chân Lục Trà nhìn dáng vẻ của Hứa Đồng và những người xung quanh có chút dở khóc dở cười.
Không ngờ Tiểu Ngạo Thiên lại có ngày dựa vào nhan sắc kiếm cơm! Xem ra sau này không cần lo lắng nó bị đói bụng nữarồi.
Tuy nhiên, đúng lúc này, một giọng nói của một cô gái đột nhiên truyền đến từ phía không xa.
"Này! Tên to con ngốc nghếch kia! Thứ trong tay anh, bổn tiểu thư đây để ý rồi! Bao nhiêu điểm cống hiến, bổn tiểu thư đây muốn rồi!"
Chân Lục Trà nghe thấy câu này, nhìn về phía nguồn phát ra âm thanh, những người khác cũng thi nhau nhìn qua.
Chỉ thấy một cô gái mặc váy màu trắng hồng, tuổi cũng không lớn lắm, đang khoanh tay. Bên cạnh cô ta còn đứng hai người trông giống như vệ sĩ.