XUYÊN VÀO MẠT THẾ: NỮ PHỤ TRÀ XANH GIẢ BỘ ĐÁNG THƯƠNG - CHƯƠNG 92: SUÝT BỊ PHÁT HIỆN
Cập nhật lúc: 2025-02-22 09:03:13
Lượt xem: 34
Nhưng bây giờ không phải là lúc nghiên cứu chìa khóa.
Anh vào phòng Thu Dương, bắt đầu tìm kiếm những manh mối có thể sử dụng được.
Phòng của Thu Dương rất đơn giản, gần như liếc mắt là có thể nhìn thấy tất cả mọi thứ bày ra bên ngoài.
Tạ Lam Án bắt đầu lục soát tủ và ngăn kéo trong phòng hắn ta.
Nhưng không phát hiện ra gì cả.
Tạ Lam Án quan sát kỹ mọi thứ trong phòng, đột nhiên phát hiện một miếng ván sàn trên mặt đất có chút khác biệt so với những miếng ván sàn khác.
Anh lập tức đi đến chỗ miếng ván sàn đó, quỳ một chân xuống đó lấy con d.a.o nhỏ giắt bên hông ra, sau đó cạy miếng ván sàn có chút lỏng lẻo đó ra.
Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng Đình Dạ gọi ở phòng khách: "Tạ Lam Án, cậu rơi vào trong đó rồi à?"
Tạ Lam Án không để ý mà tiếp tục động tác trên tay.
Miếng ván sàn thành công bị anh cạy ra, bên trong là mấy trang tài liệu mỏng.
Tạ Lam Án nhanh chóng quét qua tất cả nội dung tài liệu, sau đó đặt lại theo vị trí cũ, rồi ấn miếng ván sàn lại, nhanh chóng rời khỏi phòng.
Lúc đóng cửa phòng, Tạ Lam Án đột nhiên phát hiện dưới cửa có một sợi tơ đen không đáng chú ý.
Anh suy nghĩ một chút rồi kẹp sợi tơ đen này vào vị trí tay nắm cửa.
Lúc này, Đình Dạ ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, chờ hồi lâu vẫn không nghe thấy Tạ Lam Án trả lời, còn tưởng anh đã xảy ra chuyện gì rồi.
Chắc không phải là giẫm trúng vết nước trên sàn nhà vệ sinh mà trượt ngã đập đầu rồi chứ?
Trong lúc nhất thời, trong đầu Đình Dạ hiện lên những tin tức mình xem trên điện thoại trước khi mạt thế đến, những ông già ở nhà một mình đi vệ sinh trượt ngã không ai cứu giúp.
Đình Dạ vội vàng chạy qua xem, vừa chạy đến chỗ ngoặt, Tạ Lam Án liền từ trong nhà vệ sinh đi ra.
Tạ Lam Án nhìn Đình Dạ, thần sắc thản nhiên hỏi: "Sao vậy?"
Đình Dạ có chút ngại ngùng nói: "Không có gì không có gì, vừa rồi gọi cậu mãi mà không nghe thấy cậu trả lời, còn tưởng cậu ngã rồi, ha ha ha ha"
Đình Dạ xấu hổ cười khan.
Mà Tạ Lam Án đã tìm được thứ mình muốn, cũng không định lải nhải với anh ta nữa.
Liền nói: "Trong đội có việc, tôi về trước đây."
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Đình Dạ không ngờ anh ta đi vệ sinh xong liền đi, có chút không hiểu nổi nói: "À... ừm, vậy cậu bận gì bận đi."
Bên này Tạ Lam Án đã lấy được đồ, chú Viên và Hứa Đồng đang theo Thu Dương đến khu ổ chuột.
Bây giờ trời đã không còn sớm nữa, Thu Dương đến trước cửa nhà Lý Tiêu liền gõ cửa "cốc cốc cốc".
Lý Tiêu buổi sáng không tìm được Đường Tinh nên đã uống chút rượu, giờ đang nằm trên ghế sofa ngủ, nghe thấy tiếng cửa liền chửi rủa đi mở cửa.
Thằng chó c.h.ế.t nào làm ồn giấc ngủ ông đây?
Vừa mở cửa, liền thấy Thu Dương mặt hằm hằm nhìn mình.
Lúc này một cơn gió lạnh vừa thổi qua, Lý Tiêu tỉnh táo lại ngay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-mat-the-nu-phu-tra-xanh-gia-bo-dang-thuong/chuong-92-suyt-bi-phat-hien.html.]
Thấy Thu Dương tâm trạng không tốt lắm, vội vàng cười nịnh nọt: "Aiya, không phải Dương ca sao, sao lại rảnh đến chỗ tôi thế này?"
Chắc không phải là biết chuyện tên nhóc câm kia chạy mất rồi chứ?
Trong lòng Lý Tiêu thấp thỏm, có chút bất an.
Lúc này đã sắp vào đông, trời vừa tối bên ngoài liền lạnh đi không ít.
Thu Dương vừa đi vào nhà Lý Tiêu, vừa nói: "Tối qua lúc tôi đến không phải đã bảo tên nhóc câm kia, nói với anh hôm nay đến tìm tôi sao! Tôi đợi cả ngày cũng không thấy anh đến!"
Nói rồi hắn ta đặt một túi tinh hạch mang theo lên bàn, sau đó nhìn thấy trên bàn còn có chai rượu trắng mở, vẫn còn một nửa chưa uống xong.
"Bảo sao không đến tìm tôi, hoá ra là trốn ở đây uống rượu!"
Lý Tiêu nghe anh ta nói như vậy liền biết rồi, nhưng tối qua tên nhóc câm kia đã chạy mất hút rồi còn đâu. Cũng không ai nói với mình hôm nay phải đi tìm anh ta!
Nhưng chuyện nhóc câm kia chạy mất lại không thể nói với Thu Dương, nếu không phiền phức càng lớn hơn. Vốn dĩ, anh ta tưởng hôm nay có thể tìm được nhóc câm kia, nhưng không ngờ đứa trẻ này lại có thể trốn kĩ như vậy.
Bây giờ cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.
Lý Tiêu thấy Thu Dương nhìn chằm chằm vào chai rượu trên bàn mình, suy nghĩ một chút rồi vội vàng nói: "Aiya, Dương ca, tên nhóc câm kia cũng không biết nói chuyện, khoa tay múa chân lung tung tôi cũng không hiểu. Nhưng chuyện này chung quy vẫn là tôi không đúng, còn làm liên lụy đến Dương ca phải chạy đến đây một chuyến. Như vậy đi, tôi còn có một chai rượu ngon, coi như hiếu kính anh!"
Nói xong, Lý Tiêu liền chạy vào phòng ngủ của mình, tìm ra một chai rượu mình đã cất giữ lâu ngày.
Chai rượu này vốn dĩ anh ta định lấy ra để tự thưởng bản thân, không ngờ hôm nay lại phải cho thằng nhóc này, nhưng không cho cũng không được.
Thật sự là đau lòng c.h.ế.t Lý Tiêu rồi.
Thu Dương nhìn chai rượu đối phươnglấy ra, hai mắt lập tức sáng lên, hắng giọng vài cái rồi nói: "Thật ra chạy một chuyến cũng không có gì, anh cũng khách sáo quá rồi."
Miệng thì nói khách sáo, nhưng cơ thể Thu Dương rất thành thật. Thấy Lý Tiêu đưa rượu đến liền lập tức nhận lấy, không do dự một chút nào.
Lý Tiêu thấy anh ta như vậy, trong lòng hận đến mức chửi bới, nhưng ngoài mặt vẫn phải cười hì hì.
Thu Dương ôm chai rượu hiếm có trong mạt thế, nụ cười trên mặt cũng không giấu được, nói với Lý Tiêu: "Lần này bên kia cho số lượng tinh hạch không ít, nhưng cũng không thể tùy tiện phung phí. Một nửa giữ lại cho mình coi như thù lao, một nửa phẩm chất không tốt lắm thì cho đám zombie ăn."
Lý Tiêu nghe xong lời anh ta, liền mở túi anh ta mang đến ra.
Chiếc túi được mở ra, bên trong là đầy ắp tinh hạch. Dưới ánh đèn, những tinh hạch với đủ loại thuộc tính phản chiếu ánh sáng lấp lánh, trong lòng Lý Tiêu lập tức được an ủi không ít.
Những tinh hạch này đủ cho hắn dùng một thời gian rồi, nhưng vẫn phải lấy ra một nửa cho những con zombie hôi thối kia, thật là phí của giời.
Lý Tiêu thăm dò hỏi Thu Dương đang ôm lấy chai rượu hít lấy hít để..
"Cái đó, Dương ca à... đám zombie này mà cho ăn thêm tinh hạch nữa, tôi e mình sẽ không khống chế được mất thôi. Đến lúc đó, cấp bậc của chúng còn cao hơn cả tôi, anh xem, có thể cho chúng ăn ít đi một chút được không."
Thu Dương nghe xong lời Lý Tiêu, vừa ngửi mùi rượu vừa liếc hắn ta một cái, nói: "Được thì được, nhưng đến lúc đó, bị người bên kia phát hiện ra điểm bất thường, tôi không bảo vệ được anh đâu."
Lý Tiêu thấy anh ta như vậy, vội vàng chạy vào phòng ngủ ôm ra một chai rượu còn ngon hơn chai vừa rồi.
Lý Tiêu cười hì hì nói với Thu Dương: "Chỉ cần anh giúp em giấu diếm một chút là được, Dương ca, tôi biết anh trượng nghĩa nhất mà!"
Thu Dương nhìn hai tay hai chai rượu, vui mừng khôn xiết: "Được được được, chỉ lần này thôi đấy, nhưng vẫn phải cho đám zombie kia ăn một chút."
Lý Tiêu gật đầu lia lịa: "Biết rồi, biết rồi, những việc này tôi đều quen thuộc rồi."
Thu Dương nghe anh ta nói xong, ôm hai chai rượu rồi vui vẻ rời đi.