XUYÊN VÀO MẠT THẾ: NỮ PHỤ TRÀ XANH GIẢ BỘ ĐÁNG THƯƠNG - CHƯƠNG 88: LỢI DỤNG LẪN NHAU
Cập nhật lúc: 2025-02-21 23:14:21
Lượt xem: 37
Bây giờ mới nhớ ra trong tiểu thuyết cũng có miêu tả về đội Ám Dạ, nhưng lúc đó đội Ám Dạ đã là người đi theo phe nam nữ chính rồi.
Trong tiểu thuyết, Đình Dạ cũng "bay màu" không lâu sau khi Tạ Lam Án chết, còn Thu Dương nghiễm nhiên trở thành đội trưởng mới của đội Ám Dạ, luôn đi theo nam chính và những người khác.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Nghĩ đến đây...
Chẳng lẽ chuyện này còn liên quan đến nhóm nhân vật chính sao!
Chân Lục Trà vô tình lại đụng trúng kế hoạch của Đình Lệ.
Lúc này, hai người nam nữ chính đang ở trong bệnh viện của căn cứ Hy Vọng.
Đôi mắt của Đình Lệ đã hoàn toàn lành lặn, hơn nữa một cánh tay của hắn cũng đã mọc lại, chỉ có phần tay áo bên trái vẫn trống rỗng.
Nếu Chân Lục Trà nhìn thấy cảnh tượng trước mắt này, có lẽ sẽ chửi thề ngay tại chỗ.
Cố Nhu Nhu không ngừng thúc giục dị năng chữa trị của mình bên giường hắn, ánh sáng trắng nhấp nháy trên người Đình Lệ.
Trong đôi mắt anh ta tràn ngập sự điên cuồng.
"Mọc ra đi! Mau mọc lại cánh tay kia cho tao!"
Nhưng cánh tay kia còn chưa kịp mọc ra, ánh sáng trắng trên người anh ta đã biến mất, còn Cố Nhu Nhu thì kiệt sức ngã quỵ xuống đất.
Trên đầu cô ta đổ rất nhiều mồ hôi, dị năng nhanh chóng mất đi khiến cơ thể Cố Nhu Nhu lập tức không thể chống đỡ được nữa.
Đình Lệ cảm nhận được dị năng của Cố Nhu Nhu dừng lại. Ánh mắt hắn ta như một con rắn độc đang thè lưỡi, chăm chăm nhìn chằm chằm vào Cố Nhu Nhu trên mặt đất.
Cố Nhu Nhu ngay lập tức cảm thấy một luồng khí lạnh lẽo leo lên người mình, vừa ghê tởm vừa nhớp nháp lại mang theo hơi thở của tử thần.
Sao lại thành ra thế này? Đình Lệ mấy ngày nay không biết làm sao, rõ ràng dị năng của mình đã gần như giúp đối phương khôi phục nguyên trạng rồi, nhưng anh ta dường như đã trở nên khác biệt...
Cố Nhu Nhu không biết nguyên nhân ở đâu, cô đổ hết mọi lỗi lầm lên người Chân Lục Trà và đội trưởng Tạ Lam Án của cô ta.
Mấy tuần nay, Cố Nhu Nhu nghe theo lời người thần bí kia, cả người đều ngâm mình trong bệnh viện, không chữa bệnh cho người này thì cũng chữa bệnh cho người kia.
Đôi khi Cố Nhu Nhu cũng đến tổ chức lính đánh thuê của căn cứ Hy Vọng để giúp đỡ những người bị thương.
Người đàn ông bí ẩn kia nói quả không sai, năng lực chữa trị của cô ta trong một thời gian ngắn gần như có thể đạt đến cảnh giới "cải tử hoàn sinh".
Nhưng điều này cũng tiêu hao rất nhiều năng lượng của Cố Nhu Nhu, Đình Lệ trước mắt chính là một ví dụ.
Không lâu trước, chỉ riêng việc chữa trị đôi mắt cho anh ta đã khiến Cố Nhu Nhu cạn kiệt dị năng nghiêm trọng, phải nghỉ ngơi mấy ngày mới hồi phục.
Lần này chữa trị cánh tay bị gãy của anh ta, Cố Nhu Nhu cảm thấy còn khó khăn hơn cả lúc chữa trị đôi mắt.
Những ngày này quả thực khiến Cố Nhu Nhu đau đầu muốn chết, nhưng cô vẫn phải mỗi ngày mang bộ mặt tươi cười đi chữa trị cho những người thấp hèn không có giá trị kia.
Đình Lệ trên giường cũng ngay lập tức tỉnh táo lại, nhận thấy cảm xúc của mình không ổn, anh ta liền xuống giường đi đến bên cạnh Cố Nhu Nhu, đỡ đối phương dậy.
Đình Lệ rất dịu dàng nói với Cố Nhu Nhu: "Hôm nay vất vả cho em rồi, em về nghỉ ngơi trước đi, hai ngày nữa hãy đến chữa trị tiếp."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-mat-the-nu-phu-tra-xanh-gia-bo-dang-thuong/chuong-88-loi-dung-lan-nhau.html.]
Cố Nhu Nhu thu lại vẻ thiếu kiên nhẫn trong lòng, mỉm cười nói với anh ta: "Vậy em về trước nhé, Đình Lệ, anh cũng phải nghỉ ngơi cho tốt, đừng để mệt mỏi."
Nói xong liền ra khỏi phòng bệnh.
Bước ra khỏi phòng bệnh, ánh mắt Cố Nhu Nhu đầy chán ghét. Nhưng cô không hề hay biết, ngay khi cô rời đi, trong phòng bệnh, vẻ mặt Đình Lệ cũng chỉ còn lại vẻ lạnh lùng thờ ơ.
Cố Nhu Nhu đi trên hành lang, những y tá và bác sĩ đi qua đều nhiệt tình chào hỏi cô ấy.
Cố Nhu Nhu cũng dịu dàng đáp lại họ.
Một y tá nhỏ thấy cô ấy dịu dàng như vậy, mặt đỏ lên nói với người bạn bên cạnh: "Cô Nhu thật dịu dàng làm sao, người vừa xinh đẹp lại vừa có lòng tốt như vậy, nghe nói dị năng của cô ấy bây giờ rất lợi hại. Mắt và cánh tay của đội trưởng Đình đều được cô ấy chữa khỏi."
Người bạn bên cạnh cũng đồng tình: "Đúng vậy, đúng vậy! Cứ như sống dậy từ cõi c.h.ế.t vậy. Giá mà tôi cũng có dị năng như cô ấy thì tốt biết mấy."
"Cậu cũng dám mơ thật đấy! Đừng có nằm mơ giữa ban ngày nữa, chúng ta bây giờ đã tốt hơn nhiều so với những người bên ngoài kia rồi, không nghe nói bên ngoài căn cứ có rất nhiều zombie cấp cao sao?"
"Hả? Rốt cuộc là mạt thế này có muốn cho người sống không vậy!"
...
Hai người cứ thế líu ríu biến mất phía sau Cố Nhu Nhu.
Hiện tại, trong căn cứ Hy vọng không ai là không biết đến Cố Nhu Nhu, danh tiếng của cô cũng bắt đầu lan đến hai căn cứ khác, rất nhiều người bắt đầu gọi cô là "Nữ thần Hy vọng" của mạt thế, là hy vọng của nhân loại, vân vân.
Cố Nhu Nhu bây giờ cũng dần có chút tự tin, dù sao thì những người ở tầng lớp thượng lưu của căn cứ đều đã được chứng kiến năng lực của cô, thậm chí bây giờ rất nhiều người trong số họ bắt đầu có ý lấy lòng cô.
Hơn nữa, nhà họ Đình cũng bởi vì dị năng của Cố Nhu Nhu mà chính thức thừa nhận thân phận của cô, cho nên bây giờ cô cũng danh chính ngôn thuận sống trong nhà Đình Lệ.
Sau khi Cố Nhu Nhu rời đi, có một người lập tức lách mình vào phòng bệnh của Đình Lệ.
Lúc này, Đình Lệ đứng bên cửa sổ, mắt nhìn ra bầu trời bên ngoài, cất giọng hỏi người vừa đến: "Chuyện xử lý đến đâu rồi?"
Người kia đến bên cạnh Đình Lệ, thấp giọng nói: "Chuyện đã giao cho tên tóc vàng rồi, những zombie đó đã được phân tán đến các nơi khác nhau của căn cứ Hoàng Hôn để nuôi dưỡng, tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát."
Đình Lệ nghe xong, khóe miệng dần dần mở ra, anh ta cười lớn: "Ha ha ha, Tạ Lam Án hy vọng mày thích món quà mà tao đã cố ý tặng cho mày."
Trong mắt hắn tràn ngập sự vui sướng của sự báo thù và một chút độc ác khó nói.
Mà Đình Lệ không biết chính là, bên Tạ Lam Án tuy rằng không xác định được chủ mưu đứng sau là ai, nhưng cũng đã bắt đầu bàn bạc đối sách.
Tạ Lam Án: "Chuyện này ngày mai tôi sẽ báo cáo lên căn cứ, để chúng ta bí mật xử lý."
Hứa Đồng suy nghĩ một lúc, nếu trong căn cứ còn có kẻ phản bội khác, nhiệm vụ lần này sẽ rất khó thực hiện.
Anh có chút lo lắng hành động lần này sẽ bị bại lộ, bèn hỏi: "Vậy nếu như bên trên cũng có nội gián thì sao?"
Tạ Lam Án liếc anh ta một cái, ánh mắt như muốn nói: Chuyện anh nghĩ ra, chẳng lẽ tôi lại không nghĩ tới sao?
"Tôi sẽ đi nói với Tạ Tòng một tiếng, để người tự biết là được."
Chân Lục Trà nghe Tạ Lam Án gọi thẳng tên cha mình thì có chút kinh ngạc, không khỏi nhìn về phía người được nhắc đến.
Ngỗ ngược vậy sao? Ít nhất cũng phải gọi một tiếng "cha" chứ.