XUYÊN VÀO MẠT THẾ: NỮ PHỤ TRÀ XANH GIẢ BỘ ĐÁNG THƯƠNG - CHƯƠNG 84: THẾ GIỐI NÀY KHÔNG CÓ VỊT DONALD
Cập nhật lúc: 2025-02-21 22:07:12
Lượt xem: 33
Tạ Lam Án nói đúng, cô quá lo lắng nên rối loạn suy nghĩ. Trong tiểu thuyết tuy chỉ viết nguồn gốc là khu ổ chuột sụp đổ, nhưng cũng không nói những nơi khác trong căn cứ có xuất hiện zombie hay không.
Lỡ như còn có người khác nuôi nhốt zombie thì sao? Đã có người nuôi, vậy thì không phải đơn thuần do một người làm rồi. Chắc chắn là có người chỉ thị mới làm như vậy, nếu không sao có người mạo hiểm tính mạng làm chuyện này chứ?
Xem ra chuyện này còn phải tính toán lâu dài rồi, nhưng tối nay nhất định phải dẫn Tạ Lam Án đi xem chỗ đó, để chuẩn bị cho bước tiếp theo.
Chân Lục Trà dẫn Tạ Lam Án đến căn nhà của Lý Tiêu.
Lúc ban ngày đến, cho dù là Chân Lục Trà đã khai mở ngũ quan cũng không nghe thấy bên trong có động tĩnh gì, chỉ vì người đàn ông kia mở cửa nên mới ngửi thấy chút mùi bên trong.
Nhưng vào ban đêm, khi Chân Lục Trà lại gần căn nhà này, có thể nghe rõ bên trong truyền ra một số âm thanh rất nhỏ.
Giống như tiếng xích sắt trượt trên mặt đất, tuy rằng âm thanh có hơi nhỏ, nhưng vẫn bị cô bắt được.
Cô kéo kéo tay Tạ Lam Án, ghé sát vào tai anh nhỏ giọng nói: "Em nghe thấy bên trong có tiếng xích sắt kéo lê."
Hơi thở nóng rực phả vào tai Tạ Lam Án, khiến tâm trí anh trong nháy mắt không tập trung vào lời cô nói.
Nhưng anh vẫn bắt được trọng điểm cô nói.
Có điều căn nhà này bị vây kín mít, rất khó nhìn thấy tình hình bên trong.
Chân Lục Trà có thể cảm nhận được bên trong có một lớp như sắt do dị năng ngưng tụ bao phủ, giống hệt dị năng của chú Viên.
Đúng lúc này, cửa nhà từ bên trong được mở ra, Lý Tiêu một mình từ trong đi ra, không mang theo đứa trẻ lúc trước, hắn khóa hai lớp cửa rồi đi.
Chân Lục Trà và Tạ Lam Án ẩn trong bóng tối nhìn hắn rời khỏi đây, bóng dáng biến mất trong con hẻm tối tăm.
Chân Lục Trà quay đầu nhìn Tạ Lam Án: "Chúng ta có nên đi theo Lý Tiêu, xem hắn làm gì không?"
Tạ Lam Án suy nghĩ một lúc, rồi nói với cô: "Anh đi theo Lý Tiêu, em tìm cách mở cửa xem sao."
Nói xong liền đi theo con hẻm mà Lý Tiêu biến mất.
Mở cửa? Chuyện này không khó.
Chân Lục Trà lấy ra chiếc chìa khóa vạn năng từ trong không gian, sau đó rất dễ dàng liền mở được cửa.
May mà Lý Tiêu kia không làm ba lớp cửa trở lên, nếu không cô thật sự hết cách.
Sau khi cả hai cánh cửa đều mở ra, Chân Lục Trà đứng ở cửa liền ngửi thấy mùi thịt thối rữa còn nồng nặc hơn cả lúc sáng nay.
Cô cảm thấy linh hồn mình như được thăng hoa.
Mùi này đúng là không thể tả.
Bước vào cửa, đập vào mắt Chân Lục Trà là một cảnh tượng hỗn độn bẩn thỉu. Một đứa trẻ bị xích cả tay lẫn chân đang dọn dẹp nhà cửa.
Người đang lau dọn là Đường Tinh, trước khi đi Lý Tiêu đã bắt cô bé phải dọn dẹp sạch sẽ nơi này. Nếu không khi hắn về, có lẽ Đường Tinh sẽ lại phải hứng chịu một trận đòn.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Đường Tinh cứ tưởng Lý Tiêu quên đồ.
Cô bé không ngẩng đầu lên, chỉ tiếp tục "công việc" của mình, cho đến khi nghe thấy giọng nói của một người phụ nữ.
Giọng nói trong trẻo dịu dàng, là sự dịu dàng mà Đường Tinh đã rất lâu rồi không được nghe thấy.
"Em gái nhỏ, em tên là gì? Em đã ở đây bao lâu rồi?"
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Thực ra Chân Lục Trà không biết đứa trẻ trước mặt là nam hay nữ, nhưng cô có linh cảm đứa trẻ này hẳn là con gái.
Đường Tinh mở to đôi mắt, đột ngột nhìn về phía Chân Lục Trà, đôi môi cô bé run rẩy, trong mắt tràn đầy hy vọng: "Chị ơi, chị đến để đưa em đi sao?"
Vì đã lâu không nói chuyện, giọng cô bé khàn đặc, giống như cành cây khô cọ xát trên mặt đất.
Đường Tinh nhìn Chân Lục Trà ngược sáng, có một khoảnh khắc cô bé tưởng rằng chị gái ruột của mình đến tìm mình. Nhưng khi nhìn rõ khuôn mặt của Chân Lục Trà, ánh mắt cô bé lại tối sầm xuống.
Chị gái trước mặt rất xinh đẹp, nhưng chị ấy không phải là chị gái của cô bé, mà là người sáng nay cô bé đã nhìn thấy bên ngoài căn nhà.
Chị gái này đến để cứu mình sao? Hay là...
Đường Tinh không biết ý định của Chân Lục Trà, nhưng cô bé sợ mình sẽ lại bị đánh mắng, thân hình nhỏ bé bắt đầu run rẩy.
Nhìn thấy dáng vẻ run rẩy của cô bé, Chân Lục Trà càng thêm đau lòng. Cô bước tới ngồi xổm trước mặt Đường Tinh, cẩn thận nói: "Em gái nhỏ, chị đến để cứu em, em đừng sợ, chị sẽ không làm hại em đâu."
Đường Tinh nhìn vào đôi mắt trong veo của Chân Lục Trà, cảm thấy chị gái trước mặt chắc không phải là người xấu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-mat-the-nu-phu-tra-xanh-gia-bo-dang-thuong/chuong-84-the-gioi-nay-khong-co-vit-donald.html.]
Cô bé dùng giọng nói khàn khàn nói ra tên của mình: "Đường Tinh, em tên là Đường Tinh."
Đường Tinh?!
Chân Lục Trà nghe xong trợn to hai mắt, cô nhớ lại trước đây chị Đường Nguyệt từng nói với mình, chị ấy có một em gái tên là Đường Tinh, nhưng em ấy đã được một gia đình bình thường nhận nuôi.
Trên đời này lại có chuyện trùng hợp như vậy sao?
Ngay lúc Chân Lục Trà định hỏi thêm Đường Tinh về chuyện của Đường Nguyệt, thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng đập cửa dữ dội.
Rầm rầm rầm.
Ổ khóa sắt ở cửa lớn không khóa, vì chìa khóa vạn năng của Chân Lục Trà chỉ có thể dùng ba lần một ngày, nếu khóa cửa sắt thì sẽ không ra ngoài được, nhưng để đề phòng bất trắc, Chân Lục Trà đã khóa cửa thứ hai từ bên trong.
Người đập cửa lại tiếp tục hét lớn: "Lý Tiêu! Tao biết mày ở trong đó! Cửa lớn cũng không khóa! Mau mở cửa cho ông! Bên kia có tin tức, có chuyện gấp, nhanh lên!"
Đường Tinh sợ hãi tột độ, kinh hoàng nhìn Chân Lục Trà.
Chân Lục Trà cũng đang suy nghĩ đối sách, nhưng nghe thấy giọng nói bên ngoài lại cảm thấy quen thuộc.
Sao hai ngày nay toàn gặp "người quen" vậy?
Giọng nói này cô đã từng nghe thấy cách đây không lâu, là Thu Dương, thành viên trong đội Ám Dạ, người đã cùng họ đi làm nhiệm vụ ở bệnh viện.
Giọng nói này rõ ràng là của tên tóc vàng! Trước đây cô còn lén nói với Hàn Diễm rằng giọng hắn ta giống vịt Donald.
Kết quả là tên Hàn Diễm ngơ ngác hỏi cô vịt Donald là gì.
Được rồi, thế giới này không có vịt Donald.
Vì vậy Chân Lục Trà cũng có ấn tượng với giọng nói của người này.
Nhưng tại sao Thu Dương lại ở đây, chẳng lẽ hắn ta cũng tham gia vào chuyện này sao?
Tuy nhiên, điều cấp bách bây giờ là làm sao để không bị hắn ta phát hiện.
Rầm rầm rầm.
Bên ngoài lại vang lên tiếng đập cửa dữ dội, Thu Dương với mái tóc vàng hoe đã phai màu không ngừng đập cửa.
Thấy bên trong mãi không có động tĩnh, Thu Dương nghi ngờ, rút s.ú.n.g ra khỏi túi.
Hắn ta nhìn vào bên trong, định phá cửa xông vào, thì cánh cửa bị khóa từ bên trong được mở ra.
Người mở cửa là Đường Tinh, còn Chân Lục Trà đang ở trong góc chết, tay vẫn cầm chiếc búa màu hồng, sẵn sàng cho Thu Dương một búa.
Không biết Đường Tinh có thể qua mặt được không, nếu không được thì trực tiếp đánh ngất hắn ta vậy.
Sau khi thấy người mở cửa là Đường Tinh, Thu Dương cất s.ú.n.g đi: "Nhóc câm, tao đập cửa lâu như vậy mới ra mở, mày bị điếc hay bị câm vậy?"
Nói xong, hắn ta lại nhìn vào bên trong hỏi: "Lý Tiêu không có ở đây sao?"
Đường Tinh lắc đầu.