XUYÊN VÀO MẠT THẾ: NỮ PHỤ TRÀ XANH GIẢ BỘ ĐÁNG THƯƠNG - CHƯƠNG 78: NẮM ĐẤM AI CỨNG HƠN, NGƯỜI ĐÓ CÓ QUYỀN LÊN TIẾNG
Cập nhật lúc: 2025-02-20 23:07:22
Lượt xem: 52
Một bên khác, Tạ Lam Án đang ngồi trước bàn hội nghị, đối mặt với một đám lão già cùng cha mình quản lý căn cứ.
Đương nhiên, trong đó cũng có Tạ Tòng.
Dù sao chuyện này đối với căn cứ mà nói vẫn là vấn đề khá nghiêm trọng, nuôi không phải mèo con ch.ó con, mà là một con hổ, hơn nữa còn là hổ biến dị!
Nhỡ đâu con hổ đó lớn lên uy h.i.ế.p đến an toàn của người dân trong căn cứ thì sao?
Cho nên bọn họ phải xử lý cẩn thận.
Nhưng Tạ Lam Án ngồi ở đây, lại khiến chuyện này trở nên đơn giản, bởi vì không lâu trước khi vào, anh đã nói với bọn họ.
Sau này nếu con hổ biến dị này không có lý do mà tấn công người trong căn cứ, anh sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm, không chỉ g.i.ế.c c.h.ế.t con hổ biến dị ngay lập tức, mà còn rời khỏi căn cứ.
Nhưng Tạ Lam Án cũng nói, có anh ở đây, con hổ biến dị này cũng sẽ không có tình huống tấn công người.
Anh sẽ khống chế nó trước khi nó tấn công người.
Lời này quả thực có tác dụng, dù sao cũng là từ miệng Tạ Lam Án nói ra.
Mà cấp cao trong căn cứ cũng biết thực lực của anh, bởi vì không lâu trước họ đã kiểm tra dị năng của Tạ Lam Án, không chỉ dị năng của anh hiếm có, mà dị năng còn đạt đến cấp sáu.
Cấp sáu là khái niệm gì, chính là với nhận thức hiện tại của tất cả các căn cứ về tinh hạch và dị năng, năng lượng cấp bảy đã là đỉnh cao. Mà trong mạt thế này vẫn chưa phát hiện ra người, zombie hay động thực vật biến dị nào có dị năng cấp bảy.
Mà cấp sáu, trong ba căn cứ lớn, ngoại trừ Tạ Lam Án, không có người thứ hai.
Cho nên lời hứa của Tạ Lam Án ở chỗ bọn họ rất có trọng lượng.
Thế là những người trên bàn hội nghị bắt đầu thảo luận sôi nổi, chỉ có chủ vị của bàn dài, cũng chính là đối diện Tạ Lam Án, cha anh Tạ Tòng bị những người này làm phiền không chịu nổi.
Hai tay ông chống lên bàn, đưa mắt ra hiệu cho con trai mình.
Tạ Tòng: Con mau giải quyết mấy lão già này đi, phiền c.h.ế.t đi được.
Tạ Lam Án quay đầu sang một bên, giống như không nhìn thấy ánh mắt của cha mình.
Ánh mắt anh bình tĩnh, bộ dạng không liên quan đến tôi, cứ ngồi yên ở đó, còn có hứng thú nhìn những người đó thảo luận sôi nổi.
Cuối cùng Tạ Tòng không nhịn được ho khan một tiếng, phòng họp lập tức yên tĩnh lại.
Tạ Tòng: "Chuyện là như vậy, nếu đội trưởng Tạ đã đảm bảo như vậy, chúng ta cứ quan sát một thời gian đi."
Nhưng vẫn có người phản đối: "Chuyện này là nhân tố không thể khống chế, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất. Hơn nữa, hành vi tự ý nuôi nhốt thú biến dị này nếu để người khác học theo thì sao! Vậy trong căn cứ này không phải đâu đâu cũng là thú biến dị sao!"
Tạ Lam Án khoanh tay trước ngực, dựa vào ghế, thần sắc hờ hững, lười biếng nói: "Ở chỗ tôi, chuyện này có thể khống chế, những người khác nếu có năng lực mang thú biến dị sống về, các người cũng không ngăn cản được họ nuôi, đúng không?"
Người kia vừa nghe xong lời Tạ Lam Án liền sốt ruột, đứng bật dậy khỏi ghế.
Chỉ vào Tạ Lam Án đang ngồi ung dung nói: "Cậu! Ý cậu là sao!"
Tạ Lam Án ngẩng đầu nhìn người kia, ánh mắt lạnh lùng, thay đổi bộ dạng lười biếng vừa rồi: "Ý chính là, tôi muốn nuôi, các người không đồng ý cũng không có cách nào."
Lời này vừa nói ra, đám người phản đối nuôi nhốt thú biến dị lại bắt đầu xì xào, chỉ trích Tạ Lam Án.
"Cái này... cái này quả thực là không biết trời cao đất dày!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-mat-the-nu-phu-tra-xanh-gia-bo-dang-thuong/chuong-78-nam-dam-ai-cung-hon-nguoi-do-co-quyen-len-tieng.html.]
"Sao cậu ta có thể nói như vậy! Chúng tôi kiên quyết phản đối nuôi nhốt thú biến dị trong căn cứ!"
"Đúng vậy, đúng vậy!"
Giọng nói của những người này thực sự quá phiền phức, Tạ Lam Án cau mày không kiên nhẫn, nhấc chân rời đi.
Còn chưa đi ra ngoài, đã có người tiến lên chặn anh, đứng chắn trước cửa phòng họp, nghển cổ như con ngỗng: "Đội trưởng Tạ! Chuyện còn chưa giải quyết xong! Anh còn chưa thể đi!"
Tạ Lam Án cúi đầu nhìn anh ta, trong mắt lóe lên một tia giễu cợt, trong tay ngưng tụ một luồng dị năng nhỏ, nói với anh ta: "Lời tôi muốn nói đã nói xong rồi".
Nói xong dẫn dị năng đến ngón trỏ, sau đó nói tiếp với người trước mặt: "Anh còn có vấn đề gì không?".
Người chắn trước cửa nhìn dị năng lấp lóe trên đầu ngón tay Tạ Lam Án, nuốt nước bọt, lặng lẽ dời thân thể ra.
Tạ Lam Án đi rồi.
Sau khi anh đi, giống như Tạ Lam Án nói, những người khác cũng không có cách nào phản bác.
Chuyện này cứ thế mà mặc nhận, dù sao ở đây cũng không có ai cứng rắn hơn Tạ Lam Án, hơn nữa chuyện này anh quả thực có thể bảo đảm, nhưng nếu đổi thành người khác, bọn họ tuyệt đối sẽ không đồng ý.
Quả nhiên, trong mạt thế, nắm đ.ấ.m của ai cứng hơn, quyền phát ngôn của người đó càng lớn.
Sau khi Tạ Lam Án trở về, liền thấy Chân Lục Trà và hổ con đang chơi đùa vui vẻ, hoàn toàn không phát hiện anh đã trở lại.
Nhìn Chân Lục Trà chơi đùa quên trời quên đất với hổ nhỏ, Tạ Lam Án đột nhiên cảm thấy mình dường như đã đưa ra một quyết định sai lầm.
Mãi đến khi Tạ Lam Án đi đến sau lưng cô, Chân Lục Trà đang ngồi trên ghế sofa chơi đùa vui vẻ với hổ nhỏ mới phát hiện.
Cô ôm hổ nhỏ, nhìn thấy Tạ Lam Án sau lưng, lập tức nói: "Đội trưởng, cuối cùng anh cũng về rồi!! Em lo lắng muốn chết!"
Nói là lo lắng muốn chết, nhưng Tạ Lam Án thấy cô chơi đùa vui vẻ với hổ con hơn là lo lắng cho anh thì có.
Chân Lục Trà đương nhiên không biết anh đang nghĩ gì dưới vẻ mặt vô cảm kia, cô đưa tay kéo Tạ Lam Án đang đứng sau lưng, kéo anh ngồi xuống bên cạnh mình.
Chân Lục Trà hai tay ôm hổ nhỏ, ôm nhóc con đến bên cạnh anh: "Anh mau xem nó đi, đáng yêu lắm, em còn đặt cho nó một cái tên, gọi là Ngạo Thiên, hay không?"
Tạ Lam Án nhìn bộ dạng hưng phấn của cô, trong lòng cũng bất giác vui vẻ theo cô, nhưng nghe thấy cô đặt cho con hổ nhỏ cái tên này, có chút nghi hoặc: "Ngạo Thiên?"
Chân Lục Trà gật đầu lia lịa: "Ừm, ừm, đây là cái tên em suy nghĩ rất lâu mới nghĩ ra đấy."
Tạ Lam Án thấy bộ dạng nghiêm túc của cô, khóe miệng không khỏi cong lên một nụ cười cưng chiều, anh đưa tay bế hổ con sang tay mình, sau đó lại ôm cô vào lòng.
Chân Lục Trà cả người cứ thế bị anh ôm vào lòng.
Cô trợn to mắt, nhất thời không kịp phản ứng, nhưng sau khi phản ứng lại liền lập tức nhìn xem trong phòng khách có ai khác không.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Tạ Lam Án thấy cô vặn vẹo đầu nhìn trái nhìn phải, lên tiếng nói: "Không có ai, không cần nhìn", giọng nói của anh trong trẻo lại có chút trầm thấp, hơi thở nóng hổi do vị trí hiện tại của hai người phả vào sau cổ Chân Lục Trà.
Chân Lục Trà dùng vai đẩy người phía sau, có chút sợ hãi nhỡ đâu có người nhìn thấy bộ dạng này của bọn họ, nên nói với anh: "Anh, anh đừng dựa sát em như vậy... nhỡ đâu có người nhìn thấy thì không hay đâu..."
Nhưng câu nói này của cô trong tai Tạ Lam Án nghe như đang làm nũng, mềm mại, khiến trong lòng anh ngứa ngáy.
Muốn hôn, muốn nhìn thấy bộ dạng đỏ mặt của cô, ý nghĩ này xuất hiện trong đầu Tạ Lam Án liền không thể xóa bỏ.