XUYÊN VÀO MẠT THẾ: NỮ PHỤ TRÀ XANH GIẢ BỘ ĐÁNG THƯƠNG - CHƯƠNG 76: NUÔI HỔ BIẾN DỊ
Cập nhật lúc: 2025-02-20 23:06:21
Lượt xem: 58
Lúc này hơi thở của con hổ biến dị càng trở nên yếu ớt hơn, Chân Lục Trà cũng biết mình không thể kéo dài thêm nữa, cô cầm cán d.a.o đ.â.m vào bụng nó rồi rạch một đường đủ để lấy hổ con ra.
Sau đó cô đặt con d.a.o găm sang một bên, đưa hai tay vào bụng con hổ biến dị. Bên trong ấm áp, không hề lạnh lẽo như bên ngoài, sau khi mò mẫm một lúc, tay cô cuối cùng cũng chạm vào con hổ con bên trong.
Chân Lục Trà dùng hai tay bế con hổ con ra.
Hổ con không có bộ lông màu vàng kim giống mẹ nó.
Toàn thân nó màu trắng bạc, những vằn đen trên cơ thể khiến nó trông rất đẹp, còn có một loại khí chất cao quý bẩm sinh.
Nhưng lúc này trên người nó dính đầy chất nhầy và một lớp màng ối dính máu.
Chân Lục Trà vội vàng lấy một chiếc khăn từ trong không gian ra bọc lấy con hổ con, sau đó đặt nó bên cạnh đầu con hổ biến dị. Con hổ biến dị dường như có cảm ứng, quay đầu lại thè lưỡi l.i.ế.m sạch chất nhầy và màng ối trên người con hổ con.
Tuy nhiên, để chắc chắn rằng trong bụng con hổ biến dị không còn con hổ con nào khác. Chân Lục Trà lại đưa tay vào, nhưng sau khi mò mẫm một vòng, cô không phát hiện ra con thứ hai.
Xem ra con hổ này chỉ mang thai một con hổ trắng nhỏ này.
Chân Lục Trà lấy chiếc khăn thừa vừa lấy ra đắp lên bụng con hổ biến dị đang chảy máu.
Nhưng con hổ biến dị đã không thể chống đỡ được nữa.
Thực ra sau khi vật lộn với Rắn đen, nó đã cố gắng hết sức để chống đỡ đến bây giờ. Nếu không đã chẳng còn sức để sinh con hổ con, mà phải tìm kiếm sự giúp đỡ của Chân Lục Trà.
Con hổ biến dị l.i.ế.m đầu con hổ trắng nhỏ lần cuối rồi nhắm mắt vĩnh viễn.
Mà hổ trắng nhỏ vẫn theo bản năng dụi vào mẹ nó, nhưng mẹ nó đã vĩnh viễn không thể đáp lại nó nữa.
Hổ trắng nhỏ nhắm mắt, thân hình nhỏ bé không ngừng run rẩy, ngửi thấy mùi của hổ mẹ mà kêu ư ử.
Nhìn dáng vẻ đáng thương của nhóc con, trái tim Chân Lục Trà mềm nhũn.
Cô ngồi xổm xuống ôm hổ trắng nhỏ được bọc trong khăn, hổ trắng nhỏ cảm nhận được hơi ấm của cô liền vùi đầu vào lòng Chân Lục Trà.
Nhưng mà...
Cô nhìn con hổ biến dị đã c.h.ế.t trên mặt đất, có chút lo lắng hỏi Tạ Lam Án đang đứng sau lưng: "Con hổ biến dị này chúng ta vẫn phải mang về phòng thí nghiệm của căn cứ sao?"
Tạ Lam Án cúi đầu đáp: "Ừm."
Chân Lục Trà biết sẽ là câu trả lời này, dù sao đây cũng là mục đích của chuyến đi này của họ, nhưng cô vẫn muốn hỏi thử.
Thực ra cứu con hổ trắng nhỏ này đã rất gượng ép rồi, con hổ biến dị này chắc chắn khó thoát khỏi kết cục bị giải phẫu làm thí nghiệm.
Chân Lục Trà lại nhìn về phía Tạ Lam Án, ánh mắt rất kiên định: "Em muốn nuôi con hổ nhỏ này."
Tạ Lam Án nhìn Chân Lục Trà nhỏ nhắn trong gió lạnh, ánh mắt cô lại nóng bỏng kiên định, liền biết cô nhất định sẽ làm đến cùng. Không đúng, có lẽ ngay từ lúc cô muốn cứu con hổ biến dị, chuyện này đã được cô xác định rồi.
Tạ Lam Án mỉm cười, không hề thắc mắc, chỉ nhẹ nhàng đáp một chữ "Được".
Chỉ một chữ, nhưng Tạ Lam Án đang nói với Chân Lục Trà, chỉ cần là chuyện cô muốn làm thì hãy cứ thoải mái làm, sau lưng cô vĩnh viễn có sự ủng hộ của hắn.
Chân Lục Trà cũng nhẹ nhàng mỉm cười.
Hai người trở lại xe cắm trại, những người khác thấy Chân Lục Trà đặt một con hổ nhỏ được bọc trong khăn lên bàn, đều xúm lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-mat-the-nu-phu-tra-xanh-gia-bo-dang-thuong/chuong-76-nuoi-ho-bien-di.html.]
Hàn Diễm thò một ngón tay chọc chọc con hổ nhỏ còn chưa mở mắt, cảm thấy rất mới lạ.
Đường Nguyệt thấy hắn cứ chọc mãi, vội vàng đưa tay gạt tay Hàn Diễm ra, "Đây không phải búp bê vải, đừng chọc hỏng nó".
Hàn Diễm nghe xong bĩu môi, rụt tay lại.
Hứa Đồng đứng bên cạnh bàn nhìn con hổ nhỏ chỉ bằng lòng bàn tay, vẻ mặt hưng phấn hỏi Chân Lục Trà: "Tiểu Lục, Tiểu Lục, cậu định mang nó về nuôi sao?"
Chân Lục Trà cười gật đầu: "Đúng vậy, tôi định nuôi nó, dù sao tôi cũng nuôi được."
Đường Nguyệt nghe xong rất vui, nhưng vẫn có chút lo lắng hỏi: "Căn cứ sẽ đồng ý cho chúng ta nuôi nhóc con này sao?"
Chân Lục Trà cũng biết quyết định này thực hiện sẽ có chút khó khăn, nhưng trong tiểu thuyết có một số động vật biến dị sẽ không tùy tiện tấn công con người. Tuy số lượng động vật biến dị như vậy rất ít, nhưng cô tin rằng con hổ biến dị nhỏ này sẽ không làm hại đến mình.
Mẹ nó - con hổ biến dị đã chứng minh điều đó.
Cô không muốn không cứu được mẹ nó, lại còn vứt bỏ đứa bé vừa mới sinh ra vào khu rừng ăn thịt người này. Ở đây, đứa bé chắc chắn cũng không sống được bao lâu.
Nếu căn cứ nhất định truy cứu...
Ngay khi Chân Lục Trà cúi đầu suy nghĩ về vấn đề này, Tạ Lam Án đi đến bên cạnh cô, nhẹ nhàng ôm lấy vai cô, khẽ nói vào tai cô: "Đừng lo lắng về vấn đề căn cứ, anh sẽ giải quyết."
Chân Lục Trà nghe xong ngẩng đầu nhìn hắn, cô nhìn đôi mắt đen như mực không thể tan ra của Tạ Lam Án.
Cô cũng biết chuyện này sẽ không dễ dàng, mà Tạ Lam Án có thể chắc chắn nói với mình như vậy, chứng tỏ anh có nắm chắc.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
"Cảm ơn anh." Chân Lục Trà khẽ nói, trong lòng cảm thấy ấm áp.
Khóe miệng Tạ Lam Án hơi cong lên: "Em không cần nói cảm ơn với anh." Hắn lại ghé sát vào tai Chân Lục Trà, "Đây là chuyện anh muốn làm vì em."
Hắn muốn làm gì đó cho cô, không muốn để Chân Lục Trà theo bản năng tự mình gánh vác mọi thứ, giống như một con nhím vĩnh viễn chỉ cần tự mình vác thức ăn.
Tạ Lam Án muốn cuộc sống của Chân Lục Trà nhuốm màu sắc của anh, muốn thế giới của hai người hòa quyện vào nhau, muốn họ có được nhau.
Lúc này Chân Lục Trà cũng nhìn thấy tình yêu nồng nàn không thể tan ra trong mắt đối phương, trái tim cô đập thình thịch.
Không còn nghi ngờ gì nữa, Tạ Lam Án đã mở ra một bữa tiệc thịnh soạn trong thế giới của cô, thịnh soạn đến mức khiến người ta rơi lệ mà cam tâm tình nguyện chìm đắm trong đó.
Sau khi nghỉ ngơi tại chỗ một đêm, mọi người liền trở về theo đường cũ.
Mà t.h.i t.h.ể của Rắn đen và hổ biến dị đều được Chân Lục Trà cất vào không gian của mình. Tinh hạch của Rắn đen bị họ lấy ra cho Hàn Diễm, dù sao hắn cũng mong mỏi dị năng của mình thăng cấp từ lâu rồi.
Nhưng tinh hạch của hổ biến dị phải được đưa đến viện nghiên cứu của căn cứ cùng với cơ thể của nó.
Tuy chuyến đi này vẫn không tìm thấy tinh hạch thăng cấp dị năng cho Đường Nguyệt, nhưng Đường Nguyệt không hề vội vàng.
Ánh mắt cô đảo qua, nói với Hàn Diễm đang hưng phấn cầm tinh hạch: "Tôi không giống ai đó, cứ nhất định muốn thăng cấp dị năng."
Hàn Diễm: Vợ ơi, sao em cũng học được cách nói móc mỉa từ Tiểu Lục rồi, huhuhu.
Chân Lục Trà đứng bên cạnh hai người, nghe Đường Nguyệt nói vậy liền cười không ngừng, cô khoác tay Đường Nguyệt nói: "Đúng vậy, đúng vậy, chị Đường Đường của em đâu cần dị năng gì để gia trì, chị lợi hại như vậy, sao có thể giống Hàn Diễm ca ca chứ ~~"
【Giá trị trà xanh +15】