Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

XUYÊN VÀO MẠT THẾ: NỮ PHỤ TRÀ XANH GIẢ BỘ ĐÁNG THƯƠNG - CHƯƠNG 73: NHIỆM VỤ MỚI: BẮT HỔ BIẾN DỊ

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-02-20 21:39:39
Lượt xem: 56

Nói thật, nhà lớn, có vườn hoa hay gì đó không thể lay động Tạ Lam Án.

Nhưng câu "Ngài và Phu nhân" của người phụ trách khiến Tạ Lam Án đang định bước ra khỏi căn nhà phải dừng bước.

Anh quay đầu lại, nhìn khu vườn và chiếc xích đu.

Tạ Lam Án vừa nãy còn cảm thấy sặc sỡ, đột nhiên lại cảm thấy những thứ này khá vừa mắt.

Ngài và phu nhân của mình...

Cách gọi này cũng không tệ.

Giọng nói lạnh lùng của Tạ Lam Án vang vọng trong căn nhà: "Lấy căn này."

.

Vài ngày sau, đội Ảnh Tức nhận được nhiệm vụ do căn cứ giao.

Đó là nhiệm vụ đến khu rừng cách căn cứ vài km để bắt một con hổ biến dị.

Nghe nói trước khi họ đến đã có vài đội đi qua, nhưng các đội đều công cốc mà về, hơn nữa đã có rất nhiều người bị thương trong khu rừng đó.

Chú Viên nghe xong tin tức Hàn Diễm mang về, thở dài: "Haiz, xem ra nhiệm vụ lần này cũng không dễ dàng rồi."

Hứa Đồng sờ sờ đầu, cười ngây ngô, quay đầu nói với Chân Lục Trà: "Xem ra lần này đi phải tốn thời gian không ngắn rồi, chị Chân, lần này chúng ta mang nhiều đồ ăn ngon một chút nhé, trên đường có thể dùng để ăn vặt."

Chân Lục Trà ngơ ngác nhìn cậu ta: "Đại ca, cậu coi chỗ tôi là nhà ăn à?"

Đôi khi cô thực sự cảm thấy, động lực sống của Hứa Đồng chính là ăn.

Nhưng xem ra hành trình lần này quả thực không dễ dàng.

Bất quá Chân Lục Trà luôn có một nguyên tắc, đó là -- có thể nằm tuyệt đối không ngồi, có thể ngồi tuyệt đối không đứng, có thể đi bộ tuyệt đối không dùng chân để chạy.

Tóm lại là -- bản thân thoải mái thế nào thì làm thế ấy.

Chân Lục Trà: "Thế này đi, trong không gian của tôi còn hai chiếc xe nhà di động, chúng ta lái xe nhà di động đi, như vậy còn có thể nấu ăn trên xe. Nếu trong rừng khó đi, đến lúc đó chúng ta đổi xe."

Hứa Đồng nghe Chân Lục Trà nói xong, lập tức kích động: "Chị Chân, chị mãi đỉnh!"

Chân Lục Trà vẫy tay với cậu ta: "Khiêm tốn, khiêm tốn thôi."

Hàn Diễm vẻ mặt bất lực nhìn hai người: hai người định đi dã ngoại à...

Không biết tại sao, từ khi Tiểu Lục đến, phong cách của đội thay đổi không ít, là ảo giác của anh ta sao?

Hàn Diễm lại nhìn sang đội trưởng nhà mình, quả nhiên, ánh mắt của đội trưởng chưa từng rời khỏi Tiểu Lục.

Chậc chậc chậc, quả nhiên, ngay cả đội trưởng của anh ta cũng không tránh khỏi "nắm đ.ấ.m mạnh mẽ" của tình yêu.

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3

Sau khi bàn bạc xong, mọi người chuẩn bị một phen rồi xuất phát.

Lúc xuất phát, Chân Lục Trà còn đặc biệt nói với bảo vệ khu biệt thự, nếu có cậu bé tên Thẩm Thức đến tìm cô thì bảo cậu ta để lại địa chỉ, vài ngày nữa cô sẽ đến tìm cậu ta.

Thẩm Thức?

Tạ Lam Án ngồi ở ghế lái đương nhiên cũng nghe thấy lời dặn dò của Chân Lục Trà với bảo vệ.

Tuy ngoài mặt không thể hiện, nhưng trong lòng anh lại có chút nghi hoặc, từ đâu lại nhảy ra một cậu bé thế này.

Nhưng Chân Lục Trà nói chuyện với bảo vệ xong liền bắt đầu lấy ra từ trong không gian trang bị mà mình đã chuẩn bị kỹ càng -- đồ ăn vặt.

Vì vậy, Tạ Lam Án vừa lái xe, vừa thỉnh thoảng liếc nhìn Chân Lục Trà.

Sau đó mỗi lần nhìn cô, đều thấy cô lấy ra hết gói đồ ăn vặt này đến gói đồ ăn vặt khác, không có ý định nói gì với mình.

Chân Lục Trà ăn nửa ngày, lúc này mới cảm nhận được ánh mắt từ bên cạnh, động tác lấy đồ ăn vặt cũng khựng lại.

Cảnh... cảnh tượng này sao lại quen thuộc thế nhỉ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-mat-the-nu-phu-tra-xanh-gia-bo-dang-thuong/chuong-73-nhiem-vu-moi-bat-ho-bien-di.html.]

Cô nhìn miếng thịt khô trong tay, lại nhìn Tạ Lam Án.

Anh chàng này lại thèm rồi sao?

Chân Lục Trà thử đưa một miếng thịt khô đến bên miệng Tạ Lam Án.

Tạ Lam Án nhìn ánh mắt nghiêm túc đút ăn của cô, trong lòng buồn cười, nhưng vẫn há miệng cắn lấy miếng thịt khô.

Chân Lục Trà thấy anh ăn, vẻ mặt "quả nhiên anh thèm rồi".

Trên đường đi, Chân Lục Trà thỉnh thoảng lại đút cho Tạ Lam Án ăn, Tạ Lam Án cũng vui vẻ nhận lấy, ăn vô cùng nhiệt tình. Kết quả, dẫn đến lúc ăn cơm hai người đều không ăn được bao nhiêu.

Chú Viên nhìn hai người đều không ăn nhiều, tưởng rằng tay nghề nấu ăn của mình giảm sút, trong lòng tự buồn một lúc. Không ngờ sự thật chỉ là hai người ăn đồ ăn vặt trên đường đã no rồi.

Sau đó Chân Lục Trà chỉ đành cùng Tạ Lam Án ngồi đó chờ những người khác ăn xong.

Cô chống cằm, nhìn các đồng đội của mình ăn uống ngon lành, lại nhìn sang Tạ Lam Án ngồi bên cạnh.

Cô mở miệng: "Đội trưởng à ~ hôm nay sao anh lại thèm ăn thế ~"

Giọng Chân Lục Trà nũng nịu, mang theo một chút làm nũng.

Thực ra cô chỉ muốn trêu chọc Tạ Lam Án thôi.

Mà Tạ Lam Án nghe cô nói xong, mắt nheo lại, đưa tay nhéo má cô.

Bàn tay thon dài, khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng nhéo một miếng thịt mềm trên má Chân Lục Trà.

Anh cũng học theo dáng vẻ chống cằm của Chân Lục Trà, mắt nhìn cô không chớp, dáng vẻ kinh ngạc mở to mắt nhìn đối phương.

Thật thú vị, anh nghĩ một cách ác ý.

Nhưng Tạ Lam Án nhanh chóng buông tay, anh sợ mình nhéo thêm nữa, Chân Tiểu Trà sẽ "xù lông" mất.

Chân Lục Trà sờ sờ má mình, không bị nhéo đau, nhưng chỗ bị nhéo có chút nóng, cô nhìn Tạ Lam Án khóe miệng còn ý cười chưa tắt, đưa tay tiến lên lại gần anh.

Cho anh nếm thử mùi vị bị nhéo má này!

Nhưng Chân Lục Trà còn chưa kịp ra tay, Tạ Lam Án đã đưa một ngón tay trỏ ra ấn vào giữa trán cô, đẩy cô ra sau.

Anh cười xấu xa, không để Chân Lục Trà nhéo được má mình.

Mà những người đang ăn cơm cách đó không xa nhìn thấy cảnh này: Thật là, còn có để người ta ăn cơm đàng hoàng không.

Chú Viên bưng bát canh nóng trong tay, uống một ngụm rồi cảm thán: Tuổi trẻ thật là tốt.

Ăn cơm xong, mọi người tiếp tục đi về phía khu rừng.

Nói thật, Chân Lục Trà có ấn tượng rất xấu với chuyến đi rừng lần trước, hơn nữa khu rừng này còn lớn hơn khu rừng trước rất nhiều, nguy hiểm bên trong chắc chắn cũng nhiều hơn.

Hơn nữa, ở đây hẳn là có rất nhiều động thực vật biến dị, mà trong tiểu thuyết cũng nói, động thực vật có thể trải qua mạt thế thành công biến dị đều không dễ đối phó.

Càng đến gần đích, nơi họ đi qua càng trở nên yên tĩnh.

Hai chiếc xe nhanh chóng tiến vào trong rừng.

Tuy rằng bây giờ sắp vào đông nhưng cây cối ở đây vẫn xanh tươi, trông rất tràn đầy sức sống.

Chân Lục Trà nhìn ra ngoài cửa sổ xe, liếc mắt đã thấy một cành cây ở đằng xa nhanh chóng đ.â.m vào cơ thể một con sóc, sau đó nhét con sóc đã c.h.ế.t vào thân cây.

...

Bảo sao lại tràn đầy sức sống như vậy, khẩu vị thật là tốt.

Nhưng bây giờ trời sắp tối, họ dự định tối nay không đi sâu vào rừng, đợi ban ngày mới hành động.

Mọi người ăn tối đơn giản, sắp xếp hai người một tổ thay phiên nhau gác đêm rồi đi ngủ trên xe nhà di động.

Nửa đêm, đến phiên Chân Lục Trà và Tạ Lam Án cùng gác đêm.

Chân Lục Trà rón rén xuống giường, cố gắng cẩn thận không đánh thức Đường Nguyệt đang ngủ.

Lúc đi ra, Tạ Lam Án đã ở bên ngoài.

Loading...