Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

XUYÊN VÀO MẠT THẾ: NỮ PHỤ TRÀ XANH GIẢ BỘ ĐÁNG THƯƠNG - CHƯƠNG 17: QUÁI VẬT HUHU

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-02-13 21:00:22
Lượt xem: 167

Chân Lục Trà cười thầm trong lòng, quả nhiên là đội trưởng chiến đấu Max của cô, đến ăn cơm cũng tao nhã hơn người khác.

Nhìn dáng vẻ cúi đầu ăn cơm của Tạ Lam Án, không biết vì sao, Chân Lục Trà đột nhiên nhớ đến chó Golden.

Mái tóc xù xù, trông thật muốn sờ a!

Nhưng cô vẫn chưa đủ can đảm để làm vậy.

Thời gian sau đó, mọi người đều vùi đầu vào ăn.

Hứa Đồng ăn xong trước, nhìn cây búa hồng đứng bên cạnh Chân Lục Trà, nghi hoặc hỏi: "Chị Chân, chị tìm đâu ra cái... cây búa... phù hợp với khí chất của chị vậy?"

Chân Lục Trà dừng tay ăn cơm.

Lấy ở đâu ra?

Rút được từ cái hệ thống xui xẻo của cô đấy!

Nhưng cô chỉ có thể trả lời: "Nhặt được."

Kèm theo nụ cười gượng gạo nhưng lịch sự.

Hàn Diễm lúc này lại không nhịn được nói móc: "Đúng là nồi nào úp vung nấy, hahahahaha."

Ha ha cái đầu anh đấy.

Chân Lục Trà cười nham hiểm với Hàn Diễm.

Bầu không khí đã đến đây rồi, hãy nhận lấy sự tấn công của quái vật huhu đi!

"Chị Đường Đường ơi, anh ấy chê cười búa của em, huhuhu ~"

Đường Nguyệt lập tức dừng ăn, nhìn Hàn Diễm nói: "Ăn cơm cũng không bịt được cái miệng của anh à."

Hàn Diễm: !!!

Anh không có, anh không có, Chân Lục Trà hại anh!

Nhưng dưới ánh mắt c.h.ế.t chóc của Đường Nguyệt.

Hàn Diễm chỉ có thể "khúm núm" giải thích: "Không có không có, anh nói đùa thôi, búa của Tiểu Lục đẹp biết bao, ha...... ha......."

Đường Nguyệt: "Ăn cơm của anh đi."

Hàn Diễm vội vàng cúi đầu ăn cơm, vừa ăn vừa trừng mắt nhìn Chân Lục Trà.

【Điểm trà xanh +15】

Nhìn ánh mắt oán hận của anh ta.

Chân Lục Trà vui vẻ, cứ như vậy, cô dựa vào điểm trà xanh nhận được từ Hàn Diễm là có thể tung hoành thế giới này rồi.

Hahahahaha.

Ngửa mặt lên trời cười lớn.jpg

 

Chân Lục Trà nghĩ như vậy rồi hướng Hàn Diễm đưa đi một ánh mắt vừa ngại ngùng vừa mang theo chút cảm kích.

Tóm lại, đúng là trà xanh mà.

Hàn Diễm nhìn thấy ánh mắt của cô, dám giận nhưng không dám nói, tay đang xúc cơm cũng bắt đầu run lên.

Tôi hận cô, Chân Lục Trà, mối thù này không đội trời chung!!!

【Giá trị trà xanh +20】

Tạ Lam Án không biết đã ăn xong từ lúc nào cũng nhìn thấy ánh mắt trà xanh của Chân Lục Trà. Nhưng tâm trạng của anh ta hoàn toàn trái ngược với Hàn Diễm.

Trong mắt Tạ Lam Án dường như có sóng ngầm cuộn trào. Nhìn Chân Lục Trà như đang nhìn một con mèo hoang nhỏ nghịch ngợm.

Trong lòng âm thầm nghĩ: Mèo Ba Tư hoang dã.

Thật là thú vị!

Sau khi ăn xong, mọi người thay phiên nhau trực và nghỉ ngơi một đêm.

Sáng hôm sau, mọi người ăn vội một chút rồi lại lên đường.

Tối qua, Chân Lục Trà đã nhét không ít đồ ăn vặt vào chiếc túi xách màu đen của mình. Như vậy, trên đường nhìn đám zombie bị xe tông bay cũng sẽ không quá nhàm chán.

Vừa ăn vừa xem.

Thơm biết bao!

Hôm nay, Chân Lục Trà vẫn ngồi trên xe bọc thép. Nhưng lần này người lái xe là chú Viên.

Bởi vì Tạ Lam Án đã lái xe cả ngày hôm qua, hơn nữa ban đêm anh ta cũng là người trực nhiều nhất. Dù sao thì người dù sắt đá đến đâu cũng sẽ mệt mỏi.

Tuy nhiên, Chân Lục Trà nghĩ rằng Tạ Lam Án sẽ ngồi ở ghế phụ, nên không cần suy nghĩ, cô liền tự mình biết thân biết phận ngồi xuống ghế sau.

Kết quả là m.ô.n.g còn chưa kịp nóng chỗ, Tạ Lam Án đã mở cửa ghế sau và ngồi vào. Cô có chút bất ngờ nhìn đối phương.

Không nằm ngoài dự đoán, Tạ Lam Án lại cảm thấy nhận được ánh mắt của cô. Anh quay đầu về phía chủ nhân của ánh mắt đó.

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

Tạ Lam Án nhìn ánh mắt kinh ngạc của Chân Lục Trà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-mat-the-nu-phu-tra-xanh-gia-bo-dang-thuong/chuong-17-quai-vat-huhu.html.]

Hỏi: "Có vấn đề gì sao?"

Cô lắc đầu: "Không có gì, không có gì, em cứ tưởng đội trưởng sẽ ngồi ghế phụ."

Tạ Lam Án không trả lời cô nữa, dựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần.

Còn Chân Lục Trà không biết tại sao, nhìn dáng vẻ nhắm mắt lười biếng của anh ta.

Dường như đã trả lời cô: Liên quan gì đến cô, ông đây muốn ngồi đâu thì ngồi.

......

Được rồi.

Đội trưởng đại nhân, ngài làm gì cũng đúng.

Ai bảo cô muốn ôm cái đùi này của Tạ Lam Án chứ.

Đùi đã chọn, dù có quỳ cũng phải ôm đến hết truyện.

Hu hu hu~

Cô nhớ đến tình tiết trong tiểu thuyết. Ước chừng nữ chính đã gặp nam chính và bắt đầu lên đường đến căn cứ Hy Vọng rồi nhỉ.

Chậc chậc chậc, cô không thể chọc vào thì trốn đi vậy.

Nghĩ đến việc nguyên thân trong tiểu thuyết bị ném vào đám zombie để gặm nhấm, cuối cùng đến cả cặn bã cũng không còn. Cô rùng mình một cái.

Đáng sợ, thật sự quá đáng sợ.

Cô không thể nào rơi vào kết cục này được!

Chân Lục Trà nhìn "cái đùi" đang nhắm mắt dưỡng thần. Âm thầm hạ quyết tâm, cô nhất định phải đi theo bước chân của tổ chức, tuyệt đối không được lạc đội!

Xe chạy trên đường.

Chú Viên ở phía trước chăm chỉ lái xe. Cô ở ghế sau tiếp tục công việc của ngày hôm qua, đếm số zombie bị xe tông bay.

Tạ Lam Án vẫn nhắm mắt dưỡng thần.

Cuối cùng, cô không thể khống chế được móng vuốt của mình, đưa nó vào chiếc túi đựng đồ ăn vặt.

Chân Lục Trà hỏi chú Viên đang lái xe phía trước: "Chú Viên, chú có ăn vặt không?"

Chú Viên: "Chú đang lái xe, không ăn đâu, cháu cứ ăn đi."

Cô lại nhìn người nào đó vẫn đang nhắm mắt dưỡng thần.

Ừm, cô tốt nhất vẫn là đừng nên làm phiền anh ta, hơn nữa đội trưởng chắc cũng không thích ăn mấy thứ này đâu, vẫn nên tự mình thưởng thức thì hơn.

Sau khi suy nghĩ kỹ càng, Chân Lục Trà xé túi đựng chân vịt, tự mình vui vẻ gặm.

Ngon quá, không hổ là chân vịt yêu thích của cô!

Hu hu, hạnh phúc quá.

Sau khi Chân Lục Trà gặm xong ba gói chân vịt, một đôi cánh vịt, xử lý xong một gói khoai tây chiên. Cô liếc nhìn Tạ Lam Án đang ngồi bên phải.

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3

Lúc này, Tạ Lam Án không biết đã mở mắt từ lúc nào.

Chân Lục Trà lập tức thu lại bàn tay đang muốn tiếp tục lấy đồ ăn vặt trong túi của mình.

Xong rồi, xong rồi, chẳng lẽ là tiếng mình ăn khoai tây chiên quá lớn, làm anh ta tỉnh giấc rồi!

Bầu không khí dần dần trở nên ngượng ngùng.

Thật xấu hổ.

Xấu hổ đến mức muốn dùng ngón chân đào ra cả biệt thự trong mơ của Barbie rồi.

Chân Lục Trà suy nghĩ một hồi, lấy ra gói chân vịt cuối cùng mà cô không nỡ ăn trong chiếc túi đen.

"Đội trưởng, anh có ăn chân vịt không?"

Chân Lục Trà lấy ra gói chân vịt cuối cùng với sự tự tin.

Chính vì cô cảm thấy với khí chất, tính cách, hình tượng của Tạ Lam Án, anh ta tuyệt đối sẽ không nhận lấy gói chân vịt mà phải mất thời gian công sức, còn phải bất chấp hình tượng để gặm!

Tuyệt đối sẽ không!

Sau đó, Chân Lục Trà trơ mắt nhìn Tạ Lam Án dùng bàn tay thon dài đẹp đẽ nhận lấy gói chân vịt mà cô đưa.

Nhận lấy rồi.

Lấy rồi.

Rồi?!

Gói chân vịt cuối cùng của cô!

Bị lừa rồi!!

Rõ ràng cô vừa nghĩ không phải như vậy mà.

Nhưng đó là gói chân vịt cuối cùng của cô đó!

Mặc dù trong không gian của cô cũng còn không ít. Nhưng cô thật sự rất đau lòng.

Sau đó, Chân Lục Trà trừng mắt nhìn Tạ Lam Án gặm hết gói chân vịt cuối cùng một cách tao nhã.

Loading...