XUYÊN VÀO MẠT THẾ: NỮ PHỤ TRÀ XANH GIẢ BỘ ĐÁNG THƯƠNG - CHƯƠNG 158: ANH YÊU EM (TOÀN VĂN HOÀN)
Cập nhật lúc: 2025-03-14 05:06:49
Lượt xem: 15
Không trách anh nói Chân Lục Trà là con mèo tham ăn, bây giờ cô nhìn bữa sáng hai mắt đều sáng lên.
Chân Lục Trà cứ như vậy vui vẻ ăn cơm, tâm trạng buồn bã vì Nam Sương đột nhiên đi mà không nói lời nào cũng vơi đi rất nhiều. Ăn uống no say xong, cô mới phát hiện Tạ Lam Án từ đầu đến cuối đều không nhắc đến việc bảo Nam Sương cùng ăn sáng.
"Sao anh không hỏi em Nam Sương tại sao không ra ăn cơm." Cô nghi hoặc nhìn Tạ Lam Án.
Tạ Lam Án nhướng mày, đối diện với Chân Lục Trà: "Không phải cô ấy đi rồi sao?"
"Sao anh biết???" Ngay cả cô cũng là sáng nay phát hiện tờ giấy Nam Sương để lại mới biết.
"Tối qua, lúc em ngủ trên xe cô ấy đã nói, hơn nữa là cô ấy bảo anh đừng nói cho em biết."
Không phải anh không muốn nói, là Nam Sương đó không cho nói, hơn nữa nếu tối qua để ai đó biết, nói không chừng mè nheo giữ người lại rồi.
Nếu giữ người lại, sau này Chân Lục Trà không phải ba ngày hai bữa lại phải chạy đến đây sao, sợ là nhà cũng không về. Tạ Lam Án sẽ không làm chuyện dở khóc dở cười như vậy.
Chân Lục Trà bĩu môi: "Vậy anh lén nói cho em biết cũng được mà…"
Tạ Lam Án đưa tay gõ nhẹ lên trán cô rồi nghiêm mặt: "Anh là người giữ chữ tín."
Nghe anh nói xong, Chân Lục Trà thầm nghĩ trong lòng: … Được rồi, anh thanh cao.
Sau khi kết thúc trận chiến này, hai người cùng nhau đi dạo ở nơi mua bán trong căn cứ.
Hai người nắm tay nhau đi trên phố, xung quanh là dòng người đông đúc, bầu không khí như vậy giống như trở về trước tận thế.
Chân Lục Trà đột nhiên hỏi anh: "Anh không tò mò tại sao hôm qua em lại nói câu đó với anh sao?"
"Câu nào?" Tạ Lam Án nắm lấy ngón tay cô nhẹ nhàng xoa xoa.
"Chính là câu em bảo anh… g.i.ế.c Cố Nhu Nhu." Chân Lục Trà nhớ lại những cảnh tượng ngày hôm qua dường như vẫn còn hiển hiện trước mắt.
"Khi nào em muốn nói với anh thì tự nhiên sẽ nói, không muốn nói cũng không sao, chúng ta còn rất nhiều thời gian tìm hiểu nhau." Tạ Lam Án cười nhìn Chân Lục Trà, hai chữ "từ từ" nói đặc biệt nhấn mạnh.
Chân Lục Trà nhìn nụ cười của anh, lại không tự chủ nhìn nốt ruồi lệ dưới mắt anh. Lúc này cô có thể cảm nhận được, ánh mắt nồng nhiệt không chút che giấu của Tạ Lam Án.
Hừ! Người đàn ông này luôn quyến rũ cô!
Chân Lục Trà đưa tay đ.ấ.m anh một cái: "Bây giờ em rất nghiêm túc!"
Tạ Lam Án nắm lấy bàn tay đang nắm thành nắm đ.ấ.m của cô, cưng chiều nói: "Được rồi, em nói đi, anh sẽ nghiêm túc lắng nghe."
Chân Lục Trà lúc này mới hài lòng, lại đặt tay mình vào bàn tay to lớn của Tạ Lam Án, vừa đi vừa kể cho anh nghe về hệ thống số 0, còn có những chuyện cô trùng sinh, từng chút từng chút một, không bỏ sót chi tiết nào hết.
Suốt quá trình, Tạ Lam Án không hề ngắt lời cô, chỉ im lặng lắng nghe. Chân Lục Trà nói xong, Tạ Lam Án dừng bước, cô cũng theo đó dừng lại.
Tạ Lam Án buông tay Chân Lục Trà ra, rồi mở rộng vòng tay ôm lấy cô, anh nhẹ nhàng nói bên tai cô.
"Chân Lục Trà, cảm ơn em đã vất vả đến bên cạnh anh."
Nghe những lời này, Chân Lục Trà sửng sốt, sau đó sống mũi bắt đầu cay cay, tay nắm chặt quần áo sau lưng anh: "Đúng là tốn rất nhiều sức lực, anh phải trân trọng em đấy."
Ngay lúc hai người đang ôm chặt nhau, một giọng nói vang lên: "Này! Là ai! Chân Lục Trà, cậu còn nợ tôi học phí của hai đứa nhỏ chưa trả đấy!"
Người đến chính là Đình Dạ.
Đình Dạ từ xa đã nhìn thấy hai người ôm nhau thắm thiết giữa thanh thiên bạch nhật, nghĩ đến học phí bị nợ bốn năm nay nhất định hôm nay phải đòi lại!
Chân Lục Trà nhìn Đình Dạ hùng dũng oai vệ đi về phía mình, rơi vào im lặng.
Đại ca này bị sao vậy, sao lại hưng phấn như vậy.
Đình Dạ hùng dũng oai vệ: "Hôm nay! Cô nhất định phải…" trả học phí cho tôi.
Lời còn chưa nói xong đã bị Chân Lục Trà cắt ngang.
"Biết rồi, ngày mai anh tìm xe tải trực tiếp đến chỗ Ảnh Tức lấy đồ đi."
Trước đây cô đã tranh thủ thời gian để những thứ Đình Dạ muốn vào kho của biệt thự mà đội chiến Ảnh Tức đang ở.
"Còn việc gì nữa không?" Chân Lục Trà hỏi.
"Không có." Đình Dạ ngơ ngác đứng trước mặt hai người.
"Vậy thì lui xuống đi." Nói xong Chân Lục Trà liền kéo Tạ Lam Án đi.
Đình Dạ đứng nguyên tại chỗ: Cô cũng… lịch sự quá ha?
————————————
Trong một năm sau đó, các căn cứ bắt đầu định kỳ cử quân đội đi tiêu diệt zombie và động thực vật biến dị.
Theo thời gian, môi trường thích hợp cho con người sinh sống ngày càng nhiều, rất nhiều thứ đã đi vào quỹ đạo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-mat-the-nu-phu-tra-xanh-gia-bo-dang-thuong/chuong-158-anh-yeu-em-toan-van-hoan.html.]
Vào ngày sinh nhật của Chân Lục Trà, Tạ Lam Án đã nấu những món ăn cô yêu thích nhất và làm một chiếc bánh kem siêu lớn.
Sau bữa tối, hai người cùng nhau ra sân nhỏ. Chân Lục Trà ngồi trên xích đu, Tạ Lam Án đứng sau đẩy xích đu cho cô. Những cơn gió đêm thổi qua, những bông hoa nở quanh năm trong sân tạo thành một làn sóng, cánh hoa rơi trên tóc hai người.
Đột nhiên, Chân Lục Trà cảm thấy lực đẩy xích đu phía sau mình biến mất, cô quay lại nhìn.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Tạ Lam Án quỳ một chân trên những cánh hoa màu hồng phấn, tay giơ cao một chiếc nhẫn. Chiếc nhẫn cũng ánh lên sắc hồng, nhưng dù ánh sáng trên chiếc nhẫn có rực rỡ đến đâu, Chân Lục Trà vẫn chỉ nhìn vào đôi mắt của Tạ Lam Án.
Lúc này, đôi mắt anh ánh lên thứ ánh sáng rực rỡ hơn bất cứ lúc nào, nụ cười và niềm hy vọng trên khuôn mặt anh dường như là điều mà Chân Lục Trà chưa từng thấy.
"Em có thể cho anh cơ hội để được ở bên cạnh em mãi mãi không? Anh sẽ bên em, yêu thương em, anh sẽ là bạn bè, gia đình, người yêu của em, sẽ không có gì chia cắt chúng ta nữa."
Chân Lục Trà đứng dậy khỏi xích đu, khi đến trước mặt Tạ Lam Án, cô đã khóc không thành tiếng. Cô cúi xuống giữa những cánh hoa, nâng mặt anh lên và hôn anh.
Đây là lời tỏ tình thầm lặng của cô.
Nước mắt rơi trên môi hai người, họ ôm chặt lấy nhau.
Nụ hôn này mang theo tình yêu của hai người cùng những gian truân và trắc trở trong mối tình này. Không biết đã qua bao lâu, hai người mới nguyện ý tách nhau ra.
Tạ Lam Án đeo chiếc nhẫn lên tay Chân Lục Trà, cô vẫn còn thút thít. Tạ Lam Án nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, hết lần này đến lần khác.
"Anh chuẩn bị từ khi nào vậy?" Mắt Chân Lục Trà vẫn còn đọng nước, hốc mắt cũng đỏ hoe trông giống như một chú thỏ nhỏ.
"Lâu rồi, năm thứ hai em đi, anh đã đi tìm nguyên liệu làm nhẫn." Tạ Lam Án ôm cô vào lòng, vuốt ve mái tóc mềm mại trên đỉnh đầu cô.
Chân Lục Trà nghe xong, nước mắt vốn đã ngừng lại bắt đầu rơi không kìm lại được, Tạ Lam Án vừa bất lực vừa buồn cười lau nước mắt cho cô: "Đều qua rồi, nhưng nếu em cứ khóc nữa thì ngày mai sẽ biến thành mắt ếch mất thôi."
"Em không quan tâm, em muốn khóc." Vừa nói vừa khóc to hơn.
Tạ Lam Án cười, ôm cô vào lòng, vỗ nhẹ đầu cô: "Vậy thì khóc đi, anh ôm em khóc đến ngày mai cũng không sao."
Không biết qua bao lâu, tiếng khóc của Chân Lục Trà trong lòng Tạ Lam Án dần nhỏ lại, cô yên lặng nép vào lòng anh.
"Tạ Lam Án." Cô khẽ gọi.
"Ừ, anh đây." Giọng Tạ Lam Án dịu dàng như làn gió mát mẻ dễ chịu của mùa thu.
"Em..." Chân Lục Trà thì thầm chưa nói hết câu, Tạ Lam Án đã nói bên tai cô: "Chân Lục Trà, anh yêu em."
Nếu ai phải là người mở lời trước, Tạ Lam Án hy vọng người đó luôn là anh, anh sẽ luôn nói "Anh yêu em" trước cô.
Chân Lục Trà mỉm cười đáp lại: "Tạ Lam Án, em yêu anh."