Xuyên Vào Gia Tộc Phản Diện - Chương 83
Cập nhật lúc: 2025-06-19 11:55:14
Lượt xem: 14
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Tránh ra hết cho ta! Mau gọi Yến đại phu lại đây!”
Trần Ánh Trừng vừa bị kết giới chặn lại bên ngoài Hạ Hầu phủ, đã thấy Triển Tịch như phát điên, một cước đá tung đại môn Hạ Hầu gia, vác Hạ Hầu Lăng lao thẳng vào trong như cuồng phong.
Trần Ánh Trừng lúc ấy gần như kiệt sức, không ai quan tâm tới nàng. Nàng đành ngồi xổm trước cửa nghỉ tạm, vừa hồi lại chút hơi sức liền toan rời đi.
Nhưng chưa đi được mấy bước, đã bị người tóm lấy cổ tay. Nàng còn chưa kịp phản ứng, cả người đã bị kéo vào một ngõ nhỏ không người.
“Chàng—! Chàng muốn hù c.h.ế.t ta sao!” Trần Ánh Trừng nhận ra là Giang Tùy Sơn, vừa đẩy hắn một cái, lại mềm nhũn ngã vào lòng hắn, yếu ớt nói, “Ban nãy ta còn tưởng có kẻ muốn bắt cóc ta. Ta giờ thế này, đến phản kháng cũng không nổi.”
Giang Tùy Sơn nhìn nàng thật lâu, sau cùng chỉ khẽ thở dài:
“Nàng mới là dọa ta muốn chết. Lá phù kia là để giữ mạng, mỗi lần sử dụng đều hao tổn linh lực rất lớn. Nàng với Hạ Hầu Lăng có giao tình sâu nặng tới mức ấy, ngay cả thân thể mình cũng không màng sao?”
Hắn nhẹ nhàng nâng gương mặt tái nhợt của nàng, đau lòng nói:
“Hạ Hầu gia đúng là không có quy củ gì cả, nàng bị thế này mà cũng không biết đường lo liệu tử tế.”
Nam Cung Tư Uyển
“Người ta còn lo sống c.h.ế.t của tiểu thư nhà họ, đâu còn hơi sức để ý đến ta.” Trần Ánh Trừng mệt mỏi đến không muốn mở miệng thêm, chỉ vỗ nhẹ vai hắn:
“Cõng ta đi.”
Giang Tùy Sơn liền khom lưng xuống, nàng gắng hết chút sức tàn bò lên lưng hắn, giống như con cá mắc cạn phơi nắng cả buổi, vô lực mà dán chặt vào người hắn.
“Là Trăm Dặm Ngôn Đông nói cho chàng à?”
“Ừ.”
“Hắn biết rồi? Về quan hệ giữa ta và chàng?”
“Đoán được rồi. Mà ta cũng chẳng định giấu giếm gì nữa.”
Trần Ánh Trừng khẽ “ừ” một tiếng. Nàng còn rất nhiều điều muốn nói với hắn, nhưng cơn mệt mỏi đã kéo tới. Mọi lời muốn nói chỉ kịp thoáng qua trong đầu, nàng đã chìm vào giấc ngủ.
Tỉnh lại thì trời đã về chiều. Đây là một căn phòng lạ, không lớn, trống trải và hơi tối, trong phòng chỉ có một chiếc giường, một tủ y phục, một án thư, một tấm bình phong và hai chiếc ghế nhỏ.
“Tỉnh rồi?”
Một bàn tay nhẹ nhàng che lấy đôi mắt nàng, khe hở giữa các ngón tay rọi vào một luồng sáng. Chờ đến khi mắt nàng thích ứng, Giang Tùy Sơn mới rút tay về.
Hai ngọn đèn tường được thắp sáng, cả gian phòng lập tức sáng bừng. Trên vách tường, ánh sáng chiếu lên một bức bích họa tư thế kỳ quái là chiêu đầu tiên trong kiếm pháp Xích Nhật.
“Đây là nơi ta ở hiện giờ, có chút đơn sơ.”
“Điện chủ Xích Nhật học viện?”
“Ừ.” Giang Tùy Sơn đỡ nàng ngồi dậy, lót thêm gối sau lưng cho nàng dựa, dịu giọng nói:
“Chỗ này vốn là nơi Hồng Nhạc Sinh từng ở. Ở tầng cao nhất của chủ điện, bên dưới là Thư phòng Kiếm Các và Diễn Võ Trường. Nàng muốn đi xem thử không?”
“Không đi.” Trần Ánh Trừng tựa vào gối, ngả người ra sau, “Mệt lắm.”
Nàng lại hỏi: “chàng đưa ta về đây bằng cách nào? Có ai trông thấy không?”
“Không đâu.” Giang Tùy Sơn đáp dứt khoát, “Người muốn theo dõi hành tung của ta không ít, ta cũng quen ứng phó rồi.”
Trần Ánh Trừng vừa tỉnh ngủ, nhất thời chưa hiểu hết ý tứ câu ấy, nhưng vừa nghĩ thông đã bật cười:
“Chà, Tiểu Tước của ta giờ cũng có fan cuồng rồi cơ đấy. Hay là sau này chàng ký tên vào mấy tờ kiếm phổ, ta mang đi bán, kiếm chút bạc tiêu vặt?”
“Tiểu thư, xin đừng giễu cợt ta.” Hắn nghiêm mặt nói, rồi từ bàn lấy ra một chén cháo rau xanh với tôm bóc vỏ, đưa tới tay nàng, “Ăn chút gì đi.”
“Chỗ này của chàng có cả phòng bếp à?”
Giang Tùy Sơn im lặng một lát rồi đáp: “Không có phòng bếp… nhưng nhóm lửa được.”
“…?”
Trần Ánh Trừng liếc mắt nhìn về phía bình phong cách đó không xa, hình như trên tường còn lộ ra vài vết khói đen, Giang Tùy Sơn liền nghiêng người che lại tầm mắt nàng:
“Nếm thử đi?”
Trần Ánh Trừng há miệng: “A—”
Thật ra nàng cũng không đói, chỉ là quá mệt. Tuy có Giang Tùy Sơn giúp đỡ, nhưng bản thân nàng tu luyện chưa tới nơi tới chốn, tiêu hao linh lực khi dùng phù chú là rất rõ ràng. Giờ được nghỉ ngơi một chút, cuối cùng cũng thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Bát cháo kia tuy không giúp nàng lập tức khôi phục linh lực, nhưng ít ra cũng an ủi được đôi phần trong lòng và đầu lưỡi.
Ăn xong, Trần Ánh Trừng lười biếng nằm xuống, khẽ hỏi:
“Bên ngoài… tình hình thế nào rồi?”
Giang Tùy Sơn sớm đoán được nàng sẽ hỏi, đã điều tra rõ ràng:
“Hạ Hầu Lăng tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng Hạ Hầu Cùng La nổi giận rất lớn, Ninh Sơn thú lâm đã bị phong tỏa, đám công tử tiểu thư đi theo lúc đó đều sợ đến hồn phi phách tán, đã bị người nhà đưa về.”
“Thế còn Tần Hướng Lật?”
Nàng hỏi, giọng bình thản.
Giang Tùy Sơn không đáp ngay, đáy mắt hiện lên một tia bất mãn. Trần Ánh Trừng khẽ bắt lấy tay hắn, cúi đầu hôn nhẹ, dịu dàng dỗ:
“Nói chính sự đi, thu hồi giấm chua của chàng lại trước đã.”
Hắn bĩu môi: “Nơi đó người đông như vậy, sao nàng không hỏi những người khác mà cứ hỏi hắn?”
“Bởi vì ta hoài nghi hắn.” Trần Ánh Trừng đáp rất thản nhiên, “Chàng không biết con cự lang kia lớn cỡ nào đâu, trong đám người ấy phần lớn là phàm nhân, có bản lĩnh triệu ra thứ kia, trừ hắn thì chỉ có Trăm Dặm Ngôn Đông. Mà Trăm Dặm Ngôn Đông không thù không oán gì với Hạ Hầu Lăng.”
Giang Tùy Sơn bắt được kẽ hở trong lời nàng:
“Tần gia chẳng phải có giao hảo với Hạ Hầu gia hay sao? Ý nàng là… Tần Hướng Lật muốn g.i.ế.c Hạ Hầu Lăng?”
“Chỉ là ngoài mặt giao hảo mà thôi.” Trần Ánh Trừng nói.
Giang Tùy Sơn hừ nhẹ một tiếng, đầy hàm ý:
“Xem ra, còn có rất nhiều chuyện nàng chưa chịu nói cho ta.”
“Ta cũng không cố ý giấu.” Trần Ánh Trừng thở dài, “Chuyện năm đó ta nhớ không rõ, tâm trí lại hỗn loạn, rất nhiều chi tiết đều quên cả rồi…”
Giang Tùy Sơn trầm ngâm, trong lòng chua xót, khẽ đưa ngón tay chạm lên môi nàng, thấp giọng:
“Chuyện năm đó, thôi thì đừng nhắc nữa.”
“Được.” Nàng cười cười, không tiếp tục truy vấn, chỉ nhẹ nhàng nói, “Nếu nói đến mối quan hệ, phụ thân Tần Hướng Lật và phụ thân Bạch Tháp mới là tri kỷ chân chính.”
“Bạch Tháp? Tiểu lão bản của xưởng thủ công bên Hạ Hầu gia?”
“Ừ.”
Giang Tùy Sơn kinh ngạc: “Thật không nhìn ra.”
Một nhà trọng văn, một nhà trọng võ, người Xích Nhật Thành xưa nay đều không biết hai vị phụ thân ấy từng giao tình thâm hậu. Nếu không nhờ có người có năng lực đặc biệt nhìn thấy quá khứ, ngay cả Trần Ánh Trừng cũng không biết.
“Tần Hướng Lật vốn là người chính trực, từ lâu đã căm ghét Hạ Hầu gia làm ác. Nhưng chịu ảnh hưởng từ phụ thân, lại vì chuyện của Bạch gia mà oán giận không nguôi. Chỉ là lần này hắn quá nóng nảy. Người gây ra bi kịch năm xưa là cha của Hạ Hầu Lăng, còn nàng thì không hề dính líu gì. Nếu hắn xuống tay với nàng, chẳng phải làm mọi chuyện rối tung cả lên sao?”
Giang Tùy Sơn trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng khẽ nói:
“Nếu đổi lại là ta, e rằng cũng sẽ làm như vậy. Hạ Hầu Lăng tuy không tự mình gây tội, nhưng có bao nhiêu kẻ vô tội vì nàng mà mất mạng.”
Lúc thốt ra những lời này, hắn không dám nhìn vào mắt Trần Ánh Trừng. Hắn biết, bóng đè của nàng là một kẻ m.á.u lạnh vô tình, mà hắn nếu nói trắng ra cũng không khác.
Ngoại trừ người mình quan tâm, sinh tử của người khác… hắn không để vào mắt.
Hắn có thể cả đời ngụy trang trước mặt Trần Ánh Trừng, nhưng Hạ Hầu Lăng là then chốt khiến Hạ Hầu gia sụp đổ. Mà nàng, lại dường như có chút cảm thông với nữ tử ấy. Nếu sau này hắn thật sự ra tay với Hạ Hầu Lăng, hắn sợ nàng sẽ trách hắn nhẫn tâm.
Vậy nên lúc này, hắn chủ động xé mở lớp mặt nạ, để nàng thấy rõ bản chất lạnh lẽo bên trong, thăm dò nàng… xem nàng có thể chấp nhận đến mức nào.
Giang Tùy Sơn nói xong, liếc nhìn Trần Ánh Trừng, chỉ thấy nàng ngẩn ra, thần sắc không rõ là kinh ngạc hay thất vọng. Trong lòng hắn thoắt cái lạnh buốt, hối hận vì đã quá lỗ mãng.
Hắn cuống lên, luống cuống mở miệng:
“Ý ta là—”
“Ta hiểu.” Trần Ánh Trừng nhẹ nhàng ngắt lời, khẽ chống trán, giọng có chút mỏi mệt, “Hạ Hầu Cùng La quả thực g.i.ế.c không ít người vì bảo vệ em gái, nếu chàng có suy nghĩ như thế cũng chẳng có gì kỳ lạ.”
Có lẽ bởi vì Hạ Hầu Lăng rất giống nguyên thân “Trần Ánh Trừng”, cũng là kẻ không đủ tâm trí, hưởng lợi từ cái ác của gia tộc. Trần Ánh Trừng có thể cảm thông cho tình cảnh ấy, cũng như tự cảm thông cho bản thân kiếp trước.
Mà trong khi nguyên thân được che chở đến không biết chút m.á.u tanh, thì Hạ Hầu Lăng lại bị đẩy vào vũng bùn không thể kháng cự. Nhìn dưới góc độ của người đọc, có lẽ Hạ Hầu Lăng thậm chí còn “đáng chết” hơn cả nàng, mà cái chết, đôi khi lại là một cách giải thoát.
Thứ khiến nàng kinh ngạc không phải là sự tàn nhẫn của Tiểu Tước, mà là… hắn không giống với Giang Tùy Sơn trong nguyên tác.
Nguyên tác Giang Tùy Sơn g.i.ế.c “Trần Ánh Trừng”, nhưng lại buông tha Hạ Hầu Lăng vì Hoa Thiệu Anh cầu xin. Nàng từng nghĩ có khi hắn có tình cảm với Hoa Thiệu Anh, nhưng mãi đến cuối cùng hai người vẫn chỉ là quan hệ thượng cấp hạ cấp, không hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-gia-toc-phan-dien/chuong-83.html.]
Hiện giờ nghe được suy nghĩ của Tiểu Tước, Trần Ánh Trừng lại càng tò mò hơn rốt cuộc nguyên tác Giang Tùy Sơn đã vì điều gì… mà buông tha Hạ Hầu Lăng?
“Trừng Trừng…”
Giang Tùy Sơn vốn đang ngồi mép giường, thấy nàng hồi lâu không nói, liền rụt rè bò lại gần, khẽ khàng chạm tay lên cánh tay nàng.
“Ta sai rồi.”
Hắn như rắn trườn đến, đầu tựa lên tay nàng, không dám cúi xuống thêm, khẽ giọng:
“Nàng từng nói… Hạ Hầu Lăng là vô tội, ta không phải nghi ngờ lời nàng. Chỉ là… nàng có phải cảm thấy ta rất giống kẻ trong mộng kia? Cái người xấu đó?”
Trần Ánh Trừng hiểu ra hắn đang dằn vặt điều gì, khẽ cười, ôm lấy cổ hắn, kéo đầu hắn áp vào ngực:
“Chàng không phải người xấu. Chàng là anh hùng trong mắt thế nhân.”
Còn nàng, là cái giá phải trả cho danh hiệu ấy.
Trần Ánh Trừng cảm nhận được yết hầu hắn khẽ chuyển động, rồi nghe hắn khàn giọng hỏi:
“Vậy… ngươi thích hắn hơn, hay thích ta hơn?”
“Ta điên rồi chắc?” Nàng bật cười, “Sao có thể thích một kẻ từng g.i.ế.c ta?”
“……”
“Vậy nàng… vậy nàng còn thích ta sao?” Giọng hắn thấp đi, mang theo run rẩy.
“Chàng sao cứ dằn vặt mãi chuyện này vậy?” Trần Ánh Trừng trở mình, nằm đè lên n.g.ự.c hắn, “Chúng ta đang bàn về Tần gia với Hạ Hầu gia kia mà?”
“Ừm…” Hắn khẽ ừ, giơ tay che mắt, “Nhưng lúc nãy nàng… ta sợ nàng sẽ lẫn lộn hai chúng ta làm một, sợ nàng sẽ thấy ta độc ác, rồi xa ta.”
“Chàng nghĩ nhiều rồi.”
Nàng kéo tay hắn xuống, hôn lên khóe mắt đã phiếm hồng:
“Ta yêu chàng.”
“Lặp lại lần nữa…”
“Ta yêu chàng.”
“Có thể… nói lại lần nữa không?”
“Ái chàng.”
“Lặp lại ——”
“Đừng được voi đòi tiên.”
“…… Hừ.”
Trần Ánh Trừng cắn nhẹ một cái lên cằm hắn, rồi nói:
“Lúc ta đưa Hạ Hầu Lăng trở về, nghe thấy Triển Tịch đang gọi gì đó là Yến đại phu. Trong mộng ta chưa từng thấy qua người này.”
“Nghe nói nàng ta là năm ngoái mới tới Xích Nhật Thành, từ đó tới nay vẫn ẩn mình trong phủ Hạ Hầu, chưa từng lộ diện ra ngoài, ngay cả dung mạo cũng không ai thấy. Trước kia những người từng trị liệu cho Hạ Hầu Lăng đều bị Hạ Hầu Cùng La âm thầm trừ khử, chỉ có nàng là còn sống.”
Trần Ánh Trừng trầm ngâm giây lát, nhưng cũng không tìm ra được đầu mối gì hữu dụng, cuối cùng đành nản lòng nằm sấp xuống:
“Hỏng rồi, chuyện này ta thật sự không giúp được gì.”
“Nguyên lai cũng có chuyện Trừng Trừng không biết.” Giang Tùy Sơn bật cười, cúi xuống hôn trán nàng như dỗ dành, nói,
“Nàng không cần cái gì cũng biết, chỉ cần luôn ở bên ta, đừng ngừng yêu ta là được.”
“Câu này sao nghe buồn nôn như vậy?”
Trần Ánh Trừng vốn tưởng mình đã miễn dịch với kiểu lời ngon tiếng ngọt này, vậy mà mặt vẫn bất giác nóng bừng, vùi đầu vào vạt áo hắn, nghe tiếng tim đập như sấm mùa xuân.
“Trừng Trừng, ta nghĩ…”
Hắn nhẹ nhàng vuốt tai nàng, ý tứ tựa như xin phép.
“Nhưng đã không còn sớm, chuyện Hạ Hầu Lăng truyền ra rồi, nhị ca ta khẳng định sẽ lo sốt vó.”
Trần Ánh Trừng còn đang do dự, thì đột nhiên một tiếng đập cửa mạnh vang lên, phá tan không khí mập mờ đang cuộn quanh hai người.
Xa Chí khí thế hùng hổ, tiếng gào như sấm:
“Giang Tùy Sơn! Lăn ra đây cho ta!! Ngươi trốn trong đó làm gì hả! Trừng Trừng mất tích bao lâu nay, ngươi còn có tâm tình ngủ được à?!”
Giang Tùy Sơn: “……”
Trần Ánh Trừng: “……”
Xong rồi.
Hạ Hầu phủ.
Triển Tịch đang quỳ ngoài Văn Hưng viện, sau lưng bị đánh hơn mười roi, da thịt rách nát, m.á.u me đầm đìa. Hạ Hầu Cùng La sắc mặt đỏ bừng vì giận, nhưng vẫn chưa nguôi, sai người mang muối ăn tới.
“Lăng Nhi bao lâu mới ra ngoài một lần, vậy mà lại gặp phải chuyện thế này! Ta cứu ngươi một nhà già trẻ, tặng ruộng tốt biệt viện, ngươi chính là báo đáp ta như thế sao?!”
“Thuộc hạ biết sai.”
Triển Tịch sắc mặt trắng bệch, chẳng khác gì một tờ giấy, nét mặt nhợt nhạt như không còn chút sinh khí.
“Biết sai thì có ích gì! Nếu Lăng Nhi không tỉnh lại, ta đem cả nhà ngươi ném vào miệng xà yêu!”
“Thuộc hạ… biết sai…”
Muối vừa rắc lên vết thương, đau đớn như khoét tận xương tủy khiến hắn không thể chống đỡ nổi, cả người run rẩy ngã nhào dưới chân Hạ Hầu Cùng La, giãy giụa như loài bò sát, miệng chỉ phát ra tiếng rên đau đớn vô lực.
“Con lang kia tuyệt không thể tự dưng xuất hiện, ngươi đi tra xem, là ai mưu đồ hạ sát Lăng Nhi.”
Nói xong, Hạ Hầu Cùng La hờ hững quay người bước vào trong phủ:
“Ngươi cứ quỳ ở đó, cho tới khi Lăng Nhi tỉnh lại mới được đứng dậy.”
“Vâng…”
Triển Tịch đau đến không thốt nên lời, hơi thở cũng mong manh như sắp đứt.
Hạ Hầu Cùng La hừ lạnh, bước vào phòng Hạ Hầu Lăng.
Trên mép giường, một nữ tử thân hình mảnh khảnh đang thay thuốc cho nàng. Nàng ta vừa xoay người lại, liền lộ ra một khuôn mặt trẻ trung, tú lệ.
“Hạ Hầu đại nhân.” Nàng khom người hành lễ, nhưng còn chưa kịp đứng dậy đã bị Hạ Hầu Cùng La một tay đẩy mạnh sang bên, ngã ngồi trên nền đất.
“Phế vật!”
Hắn cúi đầu nhìn thân thể Hạ Hầu Lăng phủ kín thương tích, ngoài vết trảo sắc lẹm do lang yêu để lại, còn mọc đầy những nốt đỏ sậm như sâu lông, rậm rạp kinh khủng.
Người con gái mà Hạ Hầu gia nâng niu bao năm, lúc này n.g.ự.c phẳng lì, thậm chí không còn dấu hiệu của nữ tử.
Ánh mắt Hạ Hầu Cùng La thoáng lộ vẻ đau lòng, Yến Túc khẽ khom người tới gần, nhưng lại bị hắn trở tay tát một cái, đánh bay ra đất.
“Ngươi đừng quên, năm xưa ta phí bao nhiêu công phu mới mang được ngươi về đây, bao năm nay không biết đổ vào ngươi bao nhiêu tâm huyết để nuôi sống, nay xảy ra chuyện như vậy, mà ngươi lại không có chút cảnh báo nào?! Giữ ngươi lại có ích gì?!”
Yến Túc không dám đứng lên, chỉ dập đầu quỳ xuống, toàn thân run rẩy:
“Đại nhân bớt giận… Nô thật sự… tuổi đã lớn, lực bất tòng tâm.”
“Tuổi lớn? Ngươi mới có hai mươi sáu tuổi! Nhìn cái mặt nhỏ nhắn xinh đẹp kia của ngươi mà xem, bao nhiêu thiếu nữ phải lấy m.á.u nuôi mới dưỡng ra được như vậy, ngươi dám nói mình già?”
“Nô… không dám quên…”
Yến Túc run rẩy sờ lên khuôn mặt của mình, “Đối với tộc nhân chúng ta mà nói, hai mươi sáu tuổi đã là cao thọ. Càng lớn, xương cốt thoái hóa, cũng sẽ mất đi năng lực dự cảm. Muốn duy trì năng lực ấy, chỉ có thể…”
“Được rồi, ta biết.” Hạ Hầu Cùng La mất kiên nhẫn phất tay, ngắt lời, “Trước kia ta sai ngươi đi tìm người, hiệu quả đều không ra gì. Giờ ngươi xác định Trần Ánh Trừng kia thật sự có tác dụng?”
Yến Túc do dự một lúc, rồi mới cẩn trọng mở miệng:
“Nô từ nhỏ đã có năng lực dự cảm, chưa từng có vật sống nào, bất kể yêu quái hay quỷ thần là ta không thể cảm ứng. Nhưng Trần Ánh Trừng là người đầu tiên mà tương lai nàng chỉ toàn một màu sương trắng, mơ hồ lại ẩn hiện kim quang. Nàng tuyệt không phải người thường, rất có thể là vật đại bổ.”
“Ngươi đúng là biết chọn.”
Hạ Hầu Cùng La cười lạnh, “Nàng là vợ cũ của Giang Tùy Sơn, không đúng, hiện giờ hai người bọn họ còn chưa hoàn toàn cắt đứt tình ý đâu. Giang Tùy Sơn là kẻ khó chơi.”
Hắn cúi đầu, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Hạ Hầu Lăng đang mê man, lạnh lùng nói:
“Nhưng nếu quả như ngươi nói, thì Giang Tùy Sơn sớm muộn gì cũng c.h.ế.t dưới tay ta. Lấy một người từ tay hắn… cũng chẳng phải chuyện gì khó.”