Xuyên Vào Gia Tộc Phản Diện - Chương 79
Cập nhật lúc: 2025-06-15 02:09:50
Lượt xem: 13
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trần Ánh Trừng trở về yến hội trước Giang Tùy Sơn một bước. Nàng cẩn thận quan sát con rối mà hắn nói, vừa nhìn liền phát hiện quả thực không khác gì người sống, thậm chí còn biết gật đầu phụ họa lời người bên cạnh.
Chẳng qua điều ấy cũng nhờ vào việc Giang Tùy Sơn thường ngày vốn mang bộ dáng cao lãnh ít lời, nếu là hạng người nói nhiều, e rằng đã sớm bại lộ sơ hở.
Giang Tùy Sơn qua một lát mới trở lại. Trần Ánh Trừng rõ ràng nhìn thấy hắn thay thế con rối kia trong khoảnh khắc, thân thể dường như chấn động một cái, trong mắt lập tức sinh thêm mấy phần sinh khí. Nếu không phải nàng vẫn một mực chú ý, chỉ sợ thực sự chẳng thể phát hiện.
Giây phút ấy, nàng không khỏi sinh nghi: có phải hắn đã từng dùng con rối để qua mặt mình? Nhìn bộ dáng thành thạo kia, thật sự không giống lần đầu.
Thu hồi ánh mắt, Trần Ánh Trừng bỗng nhìn thấy Tạ Hữu Tình cũng vừa từ bên ngoài trở về. Nàng ta vẫn như cũ là một thân sáng rỡ, phong hoa tuyệt đại, song nếu quan sát kỹ sẽ thấy thần sắc đã có vài phần tiều tụy, mờ mịt giữa đám đông.
Biết được Giang Tùy Sơn là con trai Giang Nhã Hồng, nàng ta tất nhiên chịu một phen đả kích không nhỏ.
Bất quá, so với tình tiết trong nguyên tác thì hiện tại đã xem như là tốt hơn rất nhiều, ít nhất lúc này, nàng chưa rơi vào quá sâu. Trong truyện, Tạ Hữu Tình từng thật lòng yêu Giang Tùy Sơn đến tận xương tủy. Đến khi biết chân tướng, cả thế giới của nàng sụp đổ, rồi từ đó không cách nào vực dậy.
Xem đến đây, càng thêm chứng tỏ nàng Tiểu Tước hiện tại và Giang Tùy Sơn trong nguyên tác quả thật khác biệt rất nhiều.
Trong truyện cũ, quan hệ giữa Giang Tùy Sơn và Tạ Hữu Tình vốn là lợi dụng lẫn nhau. Hắn muốn mượn thân phận của nàng để điều tra Tạ Thông cùng Dương Liễu Sinh, nên dù biết nàng ghét Giang Nhã Hồng, hắn cũng không nói rõ thân phận mình. Chính điều này đã khiến mọi chuyện về sau rơi vào thế cục khó cứu vãn.
Nam chính trong truyện từng nếm trải bao biến cố suốt hơn mười năm đầu đời, từ trong lòng đã cách ly với thế gian, không thể dốc lòng với bất cứ ai. Dù đứng trên đỉnh cao, danh vọng lẫy lừng, hắn vẫn mang một trái tim cô độc, tựa như bị nhốt trong chốn không người đúng là người cô đơn thật sự.
May mắn thay, cốt truyện giờ đã thay đổi. Ít nhất Tiểu Tước không biến thành một kẻ m.á.u lạnh, vô tình như Giang Tùy Sơn trong truyện.
Tạ Hữu Tình sau khi trở về liền cúi đầu không nói một lời, chưa ngồi được bao lâu đã đứng dậy cáo từ. Hạ Hầu Cùng La tuy có giữ lại mấy câu, nhưng nàng cũng không quay đầu, một mạch rời đi.
Nhìn bóng lưng nàng khuất dần, Trần Ánh Trừng khẽ chau mày. Nàng nghĩ, có lẽ nên tìm cơ hội nói chuyện cùng Tạ Hữu Tình, ít nhất phải khuyên nàng nhất thời giữ kín chuyện thân phận của Giang Tùy Sơn.
Tuy rằng lấy tính tình Tạ Hữu Tình, chắc cũng sẽ không tùy tiện nói ra chuyện kia, càng không thể thừa nhận mình từng thích con trai của Giang Nhã Hồng, nhưng Trần Ánh Trừng trong lòng vẫn thấy không yên.
Còn đang do dự, nàng vừa đứng dậy định hướng Hạ Hầu Cùng La cáo lui, thì bên cạnh chợt truyền đến một tiếng loảng xoảng âm thanh đồ sứ vỡ vụn.
Nàng vội quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Hoa Thiệu Anh hai má ửng hồng, dưới chân đầy mảnh sứ vỡ, trong tay còn rút ra một thanh kiếm, trên chuôi kiếm treo lủng lẳng một bầu rượu.
“Uống say phát điên rồi!”
Không biết ai hô lên một tiếng, khiến cả yến hội lập tức xôn xao.
Hạ Hầu Cùng La cau mày: “Chuyện gì đây? Không phải đã dặn không được cho Hoa tiểu thư uống rượu rồi sao?”
Trần Ánh Trừng nghe vậy nhìn về phía bàn của mình, quả nhiên thiếu mất một bầu rượu. Hẳn là Hoa Thiệu Anh đã thừa lúc nàng rời bàn mà lấy đi.
Lại là bầu “Mông Tử Tửu” kia!
Trần Ánh Trừng trong lòng giận dữ, hận nàng không biết tự kiềm chế. Hoa Thiệu Anh xoay bầu rượu trong tay, ngẩng đầu cười với nàng: “Ngươi là tiểu thư nhà ai thế?”
Trần Ánh Trừng nhíu mày, quay đầu gọi: “Lạc Diêu, ngươi có thấy Diệp cô nương đâu không? Mau đi tìm các nàng lại đây.”
Lạc Diêu hơi do dự: “Tiểu thư, ta không đi.”
“Đi đi, ngươi ở lại chỉ vướng tay vướng chân.”
Đưa nàng rời đi, Trần Ánh Trừng lại ngồi xuống chỗ cũ, ánh mắt không rời khỏi hành động của Hoa Thiệu Anh.
“Tại hạ Trần Ánh Trừng, đến từ Thanh Bảo Thành.”
“Nga… Trần gia à.” Hoa Thiệu Anh nở nụ cười, giọng điệu hơi lơ mơ, “Ta biết ngươi… ngươi là đồ đệ của Xa Chí phải không?”
Giọng nói của nàng nghe vẫn rất bình thường, không giống người đã uống say, nhưng sắc mặt càng lúc càng ửng hồng, ánh mắt dần trở nên mơ hồ, động tác trên tay cũng chậm rãi dần.
“Trước đây ở hội đấu giá, nhà các ngươi từng mua vài bức họa. Trong đó ta thích nhất bức 《Li nô thêu hoa》lại bị các ngươi mua mất rồi.”
“Đúng thế, bức họa ấy hiện vẫn còn treo ở nhà chúng ta, nếu ngươi thích, ta có thể tặng lại cho ngươi.”
“Ta mới không cần! Bức họa hỏng ấy!”
“……”
Một hạ nhân của Hạ Hầu gia bước lên quét dọn mảnh sứ vỡ dưới chân nàng, cẩn thận từng chút một. Hoa Thiệu Anh cúi đầu nhìn y, chỉ thấy người kia run cầm cập, nhanh chóng quét sạch rồi vội vàng rút lui, lúc xuống bậc thềm suýt nữa còn vấp ngã.
Trần Ánh Trừng nghe thấy Hoa Thiệu Anh khẽ cười một tiếng: “Ai ai cũng sợ ta đến thế? Sợ ta g.i.ế.c c.h.ế.t chắc?”
Nàng cười nhạt, rồi chống cằm lên bàn, đôi mắt mơ màng: “Nhưng ta thật sự có hơi muốn g.i.ế.c người.”
Lời vừa dứt, Hạ Hầu Lăng từ bàn chủ nhanh chóng bước tới: “Tỷ tỷ, ngươi say rồi phải không? Để ta đỡ ngươi vào phòng nghỉ ngơi một lát nhé?”
Nàng vừa định đưa tay chạm vào Hoa Thiệu Anh, liền bị đối phương hất tay ra mạnh mẽ. Hoa Thiệu Anh trừng mắt nhìn nàng, khẽ hé môi nói hai chữ.
Giọng nàng rất nhỏ, người ngoài chỉ thấy môi nàng mấp máy, nhưng Trần Ánh Trừng thì nghe rõ ràng.
Nàng nói: “Cút ngay.”
Sắc mặt Hạ Hầu Lăng chợt trắng bệch, nước mắt lập tức rơi xuống, uất ức gọi một tiếng: “Anh tỷ tỷ…”
“Người đâu! Mau đưa Hoa tiểu thư vào phòng nghỉ!”
Giọng của Hạ Hầu Cùng La cứng như sắt, ẩn nhẫn tức giận, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống Hoa Thiệu Anh.
Nếu không vì Hạ Hầu Lăng một lòng say mê nàng ta, hắn tuyệt đối sẽ không mời một kẻ như thế tới dự tiệc!
Lần này không phải hạ nhân đến, mà là cận vệ thân tín của hắn Triển Tịch. Hắn vừa chạm vào vai Hoa Thiệu Anh, nàng lập tức rút kiếm ra khỏi vỏ, vung ngang một chiêu. Nếu không nhờ Triển Tịch phản ứng kịp, e rằng vai đã bị rạch một đường máu.
Tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Trần Ánh Trừng lập tức lui về phía sau, tránh khỏi vùng nguy hiểm, đồng thời nhìn sang Giang Tùy Sơn.
Đối phương nhận được tín hiệu, thuận tay ném ra một viên đá nhỏ đã chuẩn bị từ trước, chuẩn xác đánh trúng huyệt ngủ sau gáy Hoa Thiệu Anh. Nàng hai mắt tối sầm, ngã vật ra phía sau.
Triển Tịch bị biến cố bất ngờ làm sững người, nhưng vẫn phản xạ nhanh mà đỡ lấy thanh kiếm trong tay nàng, tránh cho nó làm bị thương người khác.
Đợi khi hắn mang người đi, yến hội mới khôi phục lại sự yên tĩnh. Hạ Hầu Lăng lau khô nước mắt, trở lại bên Hạ Hầu Cùng La, không còn vẻ hoạt bát lúc trước, chỉ còn dáng vẻ u sầu, tựa như cành liễu héo tựa người vào huynh trưởng.
“Chư vị xin chớ hoảng sợ, Hoa tiểu thư sẽ được an bài ổn thỏa. Một lát nữa còn có pháo hoa trình diễn, mong các vị tiếp tục thưởng thức.”
Một phen ồn ào này khiến Trần Ánh Trừng cũng đánh mất ý định rời đi, lúc này có muốn đuổi theo Tạ Hữu Tình chỉ sợ cũng không kịp.
Vì thế nàng lại ngồi xuống, lặng lẽ hồi tưởng những hành vi của Hoa Thiệu Anh vừa rồi, chợt nảy ra một suy đoán: Có khi nào nàng ấy thật ra không hề say?
Người ta vẫn đồn rằng Hoa Thiệu Anh rượu phẩm không tốt, sau khi say thường hay nổi khùng. Nhưng bầu rượu mà Trần Ánh Trừng dùng chỉ là rượu trái cây, tửu tính nhẹ, trừ phi tửu lượng yếu kém đến độ như nàng, nếu không thì tuyệt đối không thể say đến mức ấy.
Huống chi, nếu nàng thực sự mất kiểm soát cảm xúc khi say, thì lời “Cút ngay” kia sao lại có thể nói bằng giọng nhỏ đến thế?
Rõ ràng là vì hôm nay là sinh thần của Hạ Hầu Lăng, nàng mới cố tình để lại cho đối phương chút thể diện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-gia-toc-phan-dien/chuong-79.html.]
Có thể nàng có uống, nhưng tuyệt đối chưa đến mức rượu vào loạn tính. Vậy thì, hành vi vừa rồi… rốt cuộc là vì cái gì?
Trần Ánh Trừng đang chìm trong suy nghĩ, bỗng thấy Hạ Hầu Cùng La bưng chén rượu đến trước mặt nàng: “Trần tiểu thư, vừa rồi ngài bị dọa sợ rồi.”
Xem ra hắn tới để kính rượu.
Vì phép lễ, Trần Ánh Trừng đứng dậy hành lễ: “Đa tạ Hạ Hầu công tử quan tâm, ta không sao.”
“Ngươi tặng Lăng nhi lễ vật quý giá như thế, ta tất nhiên nên cảm tạ. Hơn nữa, chuyện Hoa Thiệu Anh vừa rồi suýt nữa gây thương tích, ta càng nên kính ngươi một ly để xua kinh hãi.”
Nói đoạn, hắn đưa chén rượu ra.
Trần Ánh Trừng không nhận, mà đặt nó lên bàn, rồi cầm lên chén trà của mình: “Ta tửu lượng không tốt, xin lấy trà thay rượu, cảm tạ thịnh tình của Hạ Hầu công tử.”
“Tửu lượng không tốt?” Hạ Hầu Cùng La nhướng mày, như có điều nghi hoặc. “Nhưng Trần tam tiểu thư và Thẩm phu nhân của quý phủ đều là người rộng lượng, hào sảng cơ mà?”
“A, công tử cũng nói rồi, ta đâu thể sánh bằng huynh trưởng và tỷ tỷ.”
“Kẻ hèn không dám nói thế.”
“Cũng gần gần nghĩa đó thôi.” Trần Ánh Trừng uống cạn chén trà, cười tươi: “Như vậy, Hạ Hầu công tử có thể yên tâm chưa?”
Hạ Hầu Cùng La cầm chén rượu, thoáng sững lại, sau đó cũng cười uống cạn, rồi hỏi: “Trần tiểu thư đúng là thú vị. Không biết lần này định lưu lại Xích Nhật thành bao lâu?”
“Ta là do quý phủ mời đến, còn lưu lại bao lâu thì vẫn chưa quyết định.”
“Thật sao? Xem ra tại hạ cũng có chút mặt mũi rồi. Nếu Trần tiểu thư không vội rời đi, mong sau này thường ghé Hạ Hầu phủ. Mộc Thuyền Các trong phủ có không ít tranh chữ quý, tùy thời có thể mời tiểu thư thưởng ngoạn.”
“Rảnh rỗi thì sẽ cân nhắc.” Trần Ánh Trừng mỉm cười, khéo léo từ chối.
Đêm khuya trở về từ Hạ Hầu phủ, Giang Tùy Sơn vốn muốn đưa nàng về, nhưng vì đã có Lạc Diêu đi cùng, thêm nữa Trần Chính Triệt còn đang đợi ở nhà, nên nàng không dám để Giang Tùy Sơn đi theo.
Xa Chí cũng đã từ Xích Nhật Học Viện quay về. Vừa thấy nàng trở về, hai người liền bước tới, hỏi han tình hình buổi tiệc.
Trần Ánh Trừng chỉ sơ lược kể lại chuyện Tạ Nghị đến xin lỗi, cũng nhắc sơ qua vụ Hoa Thiệu Anh làm loạn, rồi định rút về nghỉ ngơi.
Xa Chí đưa tay giữ nàng lại, truy hỏi:
“Con nói Hoa Thiệu Anh làm loạn? Nàng… không giống người có thể gây chuyện như vậy mà?”
“Con cũng cảm thấy không giống, nhưng đúng là tận mắt thấy, không tin người cứ hỏi Lạc Diều xem.”
Lạc Diều gật đầu như giã tỏi, tỏ vẻ vô cùng chắc chắn.
Nam Cung Tư Uyển
Trần Chính Triệt xì một tiếng khinh miệt: “Hoa Thiệu Anh đúng là làm ra mấy chuyện kiểu đó, cái đồ bạo lực điên cuồng.”
“Huynh từng có ân oán gì với nàng à?” Trần Ánh Trừng hỏi.
“Không có, chẳng qua nhìn không thuận mắt thôi.”
“À há, bởi vì nàng là đệ tử của Dương Liễu Sinh, có quyền tiếp cận sách cấm, còn huynh thì không.”
Bị nói trúng tim đen, Trần Chính Triệt lập tức nổi khùng: “Ta mới không phải loại nhỏ nhen như vậy!”
“Nhưng hiện tại huynh rõ ràng rất nhỏ nhen.”
Đúng lúc đó Trần Ánh Trừng sực nhớ ra mình còn chưa trả lại túi tiền cho Trần Chính Triệt, định tìm trong tay áo đưa cho hắn, nhưng lục tìm một hồi chẳng thấy đâu.
Ủa? Đi đâu mất rồi?
Nàng cẩn thận nghĩ lại, hình như là sau khi ở Mộc Thuyền Các, lúc được Giang Tùy Sơn đỡ dậy, bị hắn tiện tay cầm luôn rồi.
Tên nhóc đó càng lúc càng quá quắt, bây giờ đến cả đồ của nàng cũng dám “mượn tạm”!
Lại còn là túi tiền của con gái người ta, không thể nào là cố ý đưa cho nàng được. Đúng là… keo kiệt đến mức nực cười!
Sắc mặt Trần Ánh Trừng lập tức tối sầm, Trần Chính Triệt cứ tưởng nàng đang tức mình, vội giải thích: “Ta cũng không ghét bỏ nàng, chỉ là có lần nhờ nàng giúp mượn sách, nàng không những từ chối mà còn méc với sư phụ ta, nên ta mới không ưa nổi nàng.”
“Bị mắng mấy lần rồi còn mặt dày nhờ tiếp, huynh cũng lì thật.”
“Ai da! Nói chuyện với muội sao mà mệt thế!”
Nhưng Trần Ánh Trừng giờ chỉ lo nghĩ đến cái túi tiền, chẳng còn tâm trí đấu khẩu với hắn: “Ta mệt rồi nhị ca, phải về nghỉ, mai nói chuyện tiếp.”
Nói xong nàng quay đầu chạy biến, để lại Xa Chí và Trần Chính Triệt nhìn nhau khó hiểu.
Xa Chí hỏi nhỏ: “Ngươi nói xem, có phải cô ấy cãi nhau với Tùy Sơn rồi không?”
Trần Chính Triệt gật gù: “Rất có thể.”
Một lúc sau, Trần Chính Triệt hậm hực nói: “người xem, đó là đồ đệ giỏi giang người dạy ra đấy!”
Xa Chí lườm hắn: “Nói kiểu gì với trưởng bối thế hả? Chẳng phải chính các ngươi muốn kéo Tùy Sơn làm con rể à!”
“Thành chủ bớt giận, vậy hôm nay hỏi được chưa, hắn rốt cuộc trốn đi đâu?”
“Không hỏi ra, thằng nhóc đó mà đã không muốn nói, có dùng kìm cũng cạy không ra miệng.”
Hai người cùng thở dài:
“Haizz……”
Bên kia, Trần Ánh Trừng chạy một mạch về phòng, quả nhiên thấy ngay hai cái túi tiền đặt trên bàn.
Nàng tức đến nghiến răng, khóa trái cửa phòng, rồi lật tung khe tủ với gầm giường, lôi cổ Giang Tùy Sơn ra:
“Chàng điên rồi à?! Dám động vào đồ của ta?!”
Giang Tùy Sơn cuộn tròn cạnh tủ, vẻ mặt vô tội: “Ta không biết là của nhị ca, giờ chẳng phải trả lại rồi sao…”
“Chàng bị làm sao vậy? Túi tiền của con gái người ta mà cũng muốn ghen?”
Hắn liếc mắt nhìn Trần Ánh Trừng, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Hai nàng kia từ lúc nàng vừa vào đã cứ nhìn chằm chằm, còn hay đỏ mặt bắt chuyện. Sau lại còn cố tình đi qua đi lại trước mặt nàng, rõ ràng muốn gây sự chú ý. Nàng lại còn nhận túi tiền của họ…”
Nói đến cuối câu, giọng hắn nhỏ đến mức như muỗi kêu, rồi cúi đầu không dám ngẩng lên.
Trần Ánh Trừng tức cười: “Ta mà thật sự có sở thích kiểu đó thì còn đến lượt chàng à?!”
Giang Tùy Sơn lập tức cứng người, rồi đứng dậy, nhẹ nhàng đ.ấ.m vai nàng một cái, giúp nàng vén lọn tóc ra sau, giọng thì khẽ khàng năn nỉ:
“Trừng Trừng, ta… ta cũng có thể được mà.”
“Thần kinh!” Trần Ánh Trừng bị chọc cười, lao vào ôm hắn rồi cấu mạnh hông hắn, “Là nhờ ta đưa cho nhị ca đấy!”
“Giờ thì ta biết rồi.” Hắn cố chịu cười, siết chặt cô trong lòng, “Trừng Trừng, bất kể nàng thích kiểu gì, cũng hãy thích ta, được không?”
“Được được.” Trần Ánh Trừng vòng tay qua vai hắn, dịu giọng nói, “Dù thế nào cũng chỉ thích chàng, đừng có lo linh tinh nữa.”
“……Ừm.”