Xuyên Vào Gia Tộc Phản Diện - Chương 78 (1)

Cập nhật lúc: 2025-06-14 01:22:17
Lượt xem: 73

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Thanh Bảo Thành nhiều kỳ lạ tài giỏi, thể từng đến, nhưng cũng để tâm lắm,” Trần Ánh Trừng mỉm nhàn nhạt, “Hạ Hầu thiếu gia đang tìm ? Vậy nên đến chỗ Thanh Nghỉ Các, báo tên , họ sẽ giúp.”

 

Hạ Hầu Cùng La như ẩn ý, :

“Phải , quên mất Trần tiểu thư cũng quen ít với Thanh Nghỉ Các. Nghe ba vị trưởng, tỷ tỷ của tiểu thư đều là xuất sắc, mà đến hôm nay mới đến tên của tiểu thư, đúng là thất lễ.”

 

Trần Ánh Trừng: “……”

Nam Cung Tư Uyển

 

Lời chẳng đang trắng rằng nàng bằng ca ca tỷ tỷ ?

 

Bình thường chỉ Xa Chí Trần Chính Triệt mới nhắc đến chuyện , mà cũng chỉ khi cãi hoặc vui. Người ngoài dám ngay mặt nàng thế , Hạ Hầu Cùng La là kẻ đầu tiên.

 

“Nghe Hạ Hầu thiếu chủ học thức rộng rãi, hóa vẫn còn chuyện đến,”

Trần Ánh Trừng khách sáo, đáp trả thẳng thừng.

 

Hạ Hầu Cùng La chỉ càng đậm:

“Xem Trần tiểu thư đúng là thẳng tính như lời đồn.”

 

Xem tên Hạ Hầu Cùng La lặng lẽ điều tra nàng từ lâu.

 

Trong lòng Trần Ánh Trừng khỏi sinh nghi, thầm đánh giá dụng ý thật sự của .

Nếu như chỉ vì chuyện gả Hạ Hầu Lăng cho Giang Tùy Sơn mà tra xét, thì chỉ cần điều tra sơ sơ thấy hai mỗi kẻ một nơi, gán cho cái tội “lén chia cách” cũng đủ, hà tất đích mời nàng đến dự tiệc?

 

Huống hồ cả buổi tối nhắc gì tới Giang Tùy Sơn, mà chỉ quanh quẩn bên chuyện linh thú, đổ thần, lời nào cũng chĩa về nàng.

Chẳng lẽ… nàng đoán sai?

Hạ Hầu Cùng La mời nàng tới đây, căn bản chẳng liên quan gì đến Giang Tùy Sơn?

 

“Lời đồn thì cũng chắc đáng tin,” Trần Ánh Trừng , liếc mắt về phía đám , chỉ thấy cái ót của Giang Tùy Sơn, đầu đội ngọc quan, khảm châu hồng lấp lánh, hề kiêng dè.

 

Tên đúng là chẳng cái gì gọi là khiêm nhường.

 

Trần Ánh Trừng thu hồi ánh mắt, Hạ Hầu Cùng La, phát hiện ánh mắt đối phương từng rời khỏi nàng, vẫn nở nụ quyến rũ như hoa thược dược, xinh tới mức yêu dị, nhưng chẳng mang theo chút thiện ý nào.

 

Bị chăm chăm đến rợn da gà, Trần Ánh Trừng đành đổi chủ đề:

“Vừa nãy ngang qua Mộc Thuyền Các quý phủ, thấy treo ít danh họa, là thật ?”

 

“Tự nhiên ,” đáp ngay, giọng đầy tự tin, “Nhà từng trưng đồ giả. Trần tiểu thư cũng thích vẽ tranh?”

 

“Cũng học chút ít, tinh thông,” nàng , “Bức Song Xà Bái Nguyệt Đồ treo ở tường đông, từng chép qua một .”

 

Mắt Hạ Hầu Cùng La sáng rỡ:

“Trần tiểu thư quả là mắt khác .”

 

Trần Ánh Trừng khẽ mỉm , nhưng trong lòng thầm :

Khác cũng đúng, phong cách âm u đến mức quỷ dị như , trừ đám nhà họ Hạ Hầu , còn ai cố tình coi là trân phẩm.

 

Vốn chỉ đối diện chuyện, nhưng càng càng hăng, liền hẳn xuống bên bàn, còn tự tay rót cho nàng, ánh mắt nồng cháy chẳng khác gì đang đốt .

 

“Không đồ ăn trong phủ hợp khẩu vị Trần tiểu thư ?”

 

“Rất ngon,” nàng thản nhiên đáp.

 

“Vậy thì . Lúc thiệp mời cho tiểu thư, còn lo ngươi sẽ tới.”

 

“Đã đưa thiệp đến tận phủ, tự nhiên nể mặt mà tới thôi.”

 

“Thiệp mời , là do tự tay .” Hắn cố ý nhấn mạnh câu .

 

“…À.” Trần Ánh Trừng ngập ngừng một lát, hỏi thẳng, “Cố ý mời tới, là chuyện gì?”

 

“Không chuyện gì.”

Giọng nhẹ như gió thoảng, nửa câu nửa câu bỏ lửng, rõ ràng suốt buổi cứ vòng vo như tỏ rõ “ chính là mời ngươi tới”, nhưng hỏi thẳng thì lập tức chối phắt.

 

“Cũng còn sớm, gọi Lăng Nhi , mặt cảm tạ chư vị.”

Nói xong lưng rời , động tác nhẹ nhàng như ma quỷ thoắt cái khỏi viện, chẳng để lấy một cơ hội phản ứng.

 

Chờ xa , Lạc Diều mới rón rén ghé tới bên cạnh Trần Ánh Trừng, thấp giọng :

“Tiểu thư, trong viện nhiều như , Hạ Hầu thiếu gia cứ tìm chuyện mãi thế… để ý chứ?”

 

“Đừng bậy.” Trần Ánh Trừng nhíu mày răn nàng một câu, như đang nghiền ngẫm gì đó, :

“Bất kể để mắt tới cái gì… đều chẳng chuyện .”

 

Lạc Diều hiểu lắm, ngơ ngác một lát, đột nhiên nhớ :

“À đúng ! Ngọc quan đầu Giang công tử… là lễ vật sinh nhật năm mười bảy tuổi mà tiểu thư tặng ? Vừa nãy thấy quen mắt lắm.”

 

Trần Ánh Trừng mặt đổi sắc, trợn mắt dối:

“Không .”

 

“Sao ? Trên đó viên hồng bảo thạch, y hệt cái đeo đai ngọc. Tiểu thư ——”

 

Ánh mắt nàng liếc sang, thấy mặt Trần Ánh Trừng khẽ ửng hồng, Lạc Diều giật , vội vàng che miệng .

 

“Là lỡ lời , tiểu thư thứ tội!”

 

“Lo mà ăn ,” Trần Ánh Trừng gắt nhẹ, mặt vẫn còn đỏ.

 

Suốt buổi yến tiệc, khi Hạ Hầu Cùng La rời , chẳng ai tới bắt chuyện với nàng nữa. một lúc , vài ngang qua nàng, mới đầu nàng để tâm, nhưng tới thứ ba chiếc váy lụa màu hồng nhạt thêu hoa mẫu đơn lướt ngang mặt, nàng cuối cùng nhịn mà ngẩng đầu lên.

 

Hai thiếu nữ trẻ tuổi, khoác tay tới, đều mặc váy lụa giống , chỉ khác hoa văn, một là mẫu đơn vàng, một là thược dược phấn. Bề ngoài như tình cờ ngang qua, nhưng ánh mắt chăm chăm nàng.

Trần Ánh Trừng liếc mắt, lập tức chạm ngay ánh của họ, khiến hai cô nương giật đỏ mặt.

 

“Có chuyện gì ?” Trần Ánh Trừng hỏi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-gia-toc-phan-dien/chuong-78-1.html.]

Cô nương mặc váy hoa mẫu đơn khẽ đưa quạt che mặt, đôi mắt long lanh chớp chớp, ngượng ngùng lắc đầu.

Cô nương còn khẽ chọc nhẹ vai nàng, cả hai một cái, như cùng lấy dũng khí, liền sóng vai tiến thêm hai bước, e dè hỏi:

 

“Cô nương là từ Thanh Bảo Thành đến ?”

 

Trần Ánh Trừng gật đầu, cô gái mặc váy thược dược tiến thêm nửa bước, khẽ khom , giọng run run:

“Cô nương chính là tứ tiểu thư Trần gia?”

 

Trần Ánh Trừng đáp mà hỏi :

“Nhị vị tìm việc gì ?”

 

Hai cũng nhận thất lễ, vội vàng sửa sang váy áo, cô mặc váy thược dược lên tiếng :

“Ta tên Đường Tầm, đây là bằng hữu của , Diệp Thư Đào.”

 

Diệp Thư Đào khẽ cúi :

“Gặp Trần tiểu thư.”

 

Trần Ánh Trừng lập tức rà trong đầu về thế hai . Đường gia là thương nhân vải vóc, Diệp gia thì quan ở Dân Tín các. Trong đó, Đường gia chút qua buôn bán với Trần gia, còn Diệp gia thì liên hệ gì.

 

Vậy các nàng đến tìm nàng gì?

 

Trần Ánh Trừng liếc họ chằm chằm, khiến Diệp Thư Đào vốn chỉ dùng quạt che nửa khuôn mặt từ từ nâng quạt cao hơn, che luôn cả mắt, ngượng ngùng đến độ dám ngẩng đầu.

 

Đường Tầm đẩy vai bạn, thúc giục:

“Nói chứ!”

 

Diệp Thư Đào lắc đầu lia lịa, cắn môi như bật , cuối cùng là Đường Tầm chịu nổi, đành lời:

“Bằng hữu của ngưỡng mộ Trần nhị thiếu hiệp từ lâu. Nàng tự tay may mấy cái túi thơm, tặng cho thiếu hiệp, nhưng vẫn cơ hội gặp mặt.”

 

“Ai da… đừng như mà…”

 

Diệp Thư Đào mặt đỏ như sắp chảy máu, dậm chân toan chạy , Đường Tầm giữ chặt buông.

 

“Trần tiểu thư,” Đường Tầm tha thiết , “Ngươi thể giúp nàng chuyển những túi thơm cho Trần nhị thiếu hiệp ? Dù chút mạo , nhưng thật sự đành lòng nàng cứ ôm nỗi tương tư như thế mỗi ngày.”

 

Trần nhị thiếu hiệp? Là… nhị ca nàng ?

 

Trần Ánh Trừng ngẩn . Trong trí nhớ của nàng, đời sống tình cảm của nhị ca vẫn dừng ở chuyện hồi nhỏ từ chối thư tình.

 

Lúc Diệp Thư Đào rốt cuộc cũng buông quạt xuống, hai tay nâng lên hai chiếc túi thơm thêu cực kỳ tinh xảo, vai còn đang run nhẹ:

“Trần tiểu thư… xin, xin nhờ…”

 

“Được, sẽ giúp tiểu thư chuyển.”

 

Trần Ánh Trừng nở nụ nhẹ, trong lòng khỏi chút mong chờ phản ứng của nhị ca khi nhận hai chiếc túi .

 

“Đa, đa tạ…” Diệp Thư Đào cúi đầu, nét mặt căng thẳng, nhưng khóe môi khẽ cong lên, giây tiếp theo nước mắt rơi lã chã:

“Xin… hãy với Trần thiếu hiệp, cầu gì khác, chỉ mong đời bình an.”

 

“…Được.”

 

Nghe , tâm tư trêu chọc trong lòng Trần Ánh Trừng đều tan biến, nàng cẩn trọng cất kỹ hai chiếc túi thơm, :

“Ta sẽ ngươi chuyển lời.”

 

Trong nguyên tác, dường như từng nhắc đến cái tên Diệp Thư Đào. Chỉ sợ đến lúc nhị ca nàng mất, cô gái cũng từng vì mà âm thầm rơi ít lệ.

 

“Đa tạ Trần cô nương.”

 

“Không cần khách sáo.”

 

Sau khi đưa túi thơm, hai chào từ biệt, vài bước đầu , ánh mắt sang chỗ bên cạnh Trần Ánh Trừng.

 

“Trần cô nương,” Đường Tầm , “Bên còn chỗ trống, ngươi sang đó ? Bên náo nhiệt hơn.”

 

“Không cần, ở đây là .”

 

mà…”

Đường Tầm cúi , hạ giọng nhỏ như sợ thấy:

“Vị cô nương đang bên cạnh , là đồ của trưởng lão Dương Liễu Sinh ở Xích Nhật học viện Hoa Thiệu Anh.”

 

Tất nhiên là Trần Ánh Trừng .

 

Nàng nghi hoặc hỏi :

“Thì ? Nàng ?”

 

“Có chút… kỳ lạ.”

 

Hai liếc , lưỡng lự mãi mới :

“Nàng ít khi tham dự yến tiệc trong thành, nhưng mỗi mặt thì yến hội đều mấy yên .”

 

“Không yên là thế nào?”

 

“Hoa Thiệu Anh rượu phẩm cực kỳ tệ. Mỗi uống là sinh sự. Nhẹ thì ném đồ đập ghế, nặng thì gây thương tích. Cỡ nửa năm , từng nàng đánh gãy cả cánh tay.”

 

Trần Ánh Trừng khựng . Nàng nhớ trong nguyên tác đúng là đoạn như , nhưng cứ tưởng vì nàng oán hận gì với nam chính, nên khi uống rượu mới gây chuyện. Ai ngờ tính khí từ sớm.

 

tửu lượng kém, chẳng lẽ thể uống ?

 

Như nàng đang suy nghĩ, Đường Tầm giải thích:

“Nghe ngày thường ở mặt Dương trưởng lão, nàng cấm uống rượu. Nên mỗi rượu là như thôi miên, hễ thấy là uống. Người khác ngăn cũng . Mà yến tiệc thì thể vì một dọn rượu, đúng ?”

 

Lời nàng cũng lý. Trần Ánh Trừng vẫn thấy yên, cho đến khi Diệp Thư Đào khẽ một câu:

“Yến hội của Bạch gia.”

Loading...