Xuyên Vào Gia Tộc Phản Diện - Chương 74
Cập nhật lúc: 2025-06-11 15:49:07
Lượt xem: 71
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trần Ánh Trừng tự cảm thấy lời thốt đủ chân thành, thế nhưng hiển nhiên vẫn thể khiến Giang Tùy Sơn hài lòng. Chiếc răng nanh từ vành tai nàng men xuống tận gáy, cắn nhẹ gặm, như thể đem nàng khúc xương lớn để nghiến ngấu.
Hơi thở nóng rực phả lên cổ, khiến cả nàng như luồng điện chạy qua, bất giác run rẩy, rụt cổ :
“Ta… là bệnh mà.”
“……”
Đôi môi mềm mại chạm liền rời, nữa tựa đầu lên vai nàng, giọng thấp đầy bất mãn:
“Trừng Trừng, đừng đem so với kẻ khác.”
Trần Ánh Trừng ngẩn , hoảng hốt nhớ dạo hình như từng ép hỏi là thích nam nhân bên ngoài hơn, là thích hơn nay chẳng cho phép nàng đem khác so sánh?
“Vậy đáp thế nào mới ?”
Hắn khẽ hừ một tiếng trong mũi:
“Nàng cứ việc thật.”
“Hắn… so với , vẻ… còn non nớt một chút?”
Trong mộng, Tần Hướng Lật thành thục, trầm , lớn hơn Giang Tùy Sơn một hai tuổi, là vững vàng nhất trong bộ nhóm nhân vật chính.
Trong sách, khi Giang Tùy Sơn Hạ Hầu Cùng La mưu hại, cả nhóm nhân vật chính tan tác, ai nấy đều đau khổ chịu nổi. Ngay cả cáo già như Dương Liễu Sinh cũng tưởng chết. Khi , chỉ Tần Hướng Lật, một mang theo mũi tên, lặng lẽ đột nhập phủ Hạ Hầu tra xét, đem vật tùy của Giang Tùy Sơn trở về, theo manh mối mà phát hiện còn sống.
Tần Hướng Lật chỉ nhãn lực phi thường, tâm trí cũng hết sức vững vàng. Bởi , khi Trần Ánh Trừng chứng kiến ánh mắt b.ắ.n về phía Tạ Nghị, mang theo trào phúng, nàng liền cảm giác… hình tượng sụp đổ.
Chỉ dựa mấy đoạn ngắn mà định nghĩa một , quả thật phiến diện.
Giang Tùy Sơn xong lời nàng, khựng chớp mắt:
“Hắn so với lớn tuổi hơn một chút. Nàng là cảm thấy thiếu trầm , khí độ bằng ?”
“Chàng mới còn đem khác so với, đúng là một kẻ tâm tình thất thường.”
Trần Ánh Trừng trêu chọc, chọc nhẹ vai , chỉ chỉ trỏ trỏ.
“Không nàng nhắc đến kẻ khác.” Giang Tùy Sơn bật , lười nhác vùi đầu hõm cổ nàng:
“Ngày mai dự yến sinh nhật Hạ Hầu Lăng, nàng còn giả vờ xa cách với nữa ư?”
“Dĩ nhiên.”
“Vậy thì bây giờ? Mỗi thấy nàng, liền nhịn cứ chằm chằm.”
“Xem tối nay chúng đại chiến một trận.”
“Không !!”
Nàng lập tức phản đối. Trần Ánh Trừng còn định thêm, thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa của Lạc Diều.
“Tiểu thư, trong bếp còn gì ăn, nhị thiếu gia phố mua ít bánh hoa quế, nếm thử ?”
Trần Ánh Trừng cùng Giang Tùy Sơn liếc , nàng vội đưa tay đẩy :
“Chàng mau .”
“Ta .” Giang Tùy Sơn bĩu môi:
“Chẳng lẽ che giấu phận tình ?”
“Hiện tại ít nhất nên điều một chút.” Trần Ánh Trừng quanh, chỉ khe hẹp giữa tủ áo và giường:
“Chàng trốn tạm đó, lát nữa kéo màn che .”
“Tiểu thư……”
Không đợi thêm, Trần Ánh Trừng mạnh tay nhét trong, dậy mở cửa.
“Nhị thiếu gia chạy qua mấy con phố mới mua , còn nóng hổi, tiểu thư mau nếm thử.”
Cửa lớn mở , Lạc Diều bưng theo một cái nồi to hơn cả đầu nàng, nóng bốc lên tận mái ngói.
“Các ngươi đem luôn cả nồi của tới ?!”
Trần Ánh Trừng nghiêng nhường đường, Lạc Diều rón rén đặt nồi lên bàn, ngón tay nhéo vành nồi để hạ nhiệt.
“Nhị thiếu gia chỉ còn một nồi, nên mua hết đem về.”
“Nhị ca ?”
“Thành chủ đại nhân gọi ngài về học viện.”
“Huynh một ?”
Trần Ánh Trừng khỏi lo lắng. Nàng sợ Trần Chính Triệt sẽ tìm Tạ Nghị gây chuyện.
Lạc Diều lắc đầu:
“Thành chủ cùng . Nói là… gặp đồ của .”
“……!!”
Trần Ánh Trừng biến sắc, chột liếc về phía màn giường. Lạc Diều ngỡ nàng còn khó xử vì chuyện Giang Tùy Sơn, liền nhẹ giọng an ủi:
“Tiểu thư, nay chúng Xích Nhật Thành, khó tránh khỏi sẽ thấy gặp những chuyện liên quan đến cô gia. Người chớ vì thế mà bận lòng.”
“Ừm, sẽ .”
Trần Ánh Trừng thất thần đáp lời, trong đầu chỉ nghĩ để mau chóng tiễn Giang Tùy Sơn cho yên.
Lạc Diều liếc nàng một cái, thấy nét mặt tiểu thư trầm ngâm, giọng càng thêm lo lắng:
“Tiểu thư, cô gia Xích Nhật Thành gặp ít thiên kim thế gia. Tuy Trần gia thể so với tiên môn đại tộc, nhưng ở Thanh Bảo Thành cũng là gia tộc đầu một phương. Sau chọn nam nhân, cũng kém chút nào.”
“Ừm… Cái gì cơ?”
Lạc Diều đỏ mặt, bỗng lớn tiếng :
“Ta đều thành chủ , mấy vị trưởng bối đều gả con gái cho . Cô gia… Giang công tử cũng ý , gặp bao nhiêu !”
“……”
“……”
Trong phòng lặng ngắt như tờ, màn giường im ắng mà đầy sát khí.
Trần Ánh Trừng cảm thấy tấm màn mỏng sắp đủ để ngăn nổi khí thế của Giang Tùy Sơn, vội vàng tìm cớ đuổi Lạc Diều .
“Ta mệt , nghỉ ngơi. Ngươi phòng bếp xem thử xe ngựa ngày mai chuẩn xong .”
“Tiểu thư ——”
Lạc Diều ngoài cửa, trong lòng đầy bất bình phẫn uất.
Thật quá đáng! Xem thử tiểu thư nhà chọc giận đến thành bộ dạng gì !
Trần Ánh Trừng khóa cửa xong, mới hạ màn giường thì tai họa kéo đến. Giang Tùy Sơn sa sầm mặt mày bước , chạm mắt với nàng tràn đầy ủy khuất:
“Ta chỉ mới gặp nàng vài . Hôm nay là thứ nhất. Tháng lúc Dân Tín Các gặp thoáng qua một mặt, đó lúc điều tra vụ án ghé quán, gặp nàng ở đó, cùng Trăm Dặm Ngôn Đông, chỉ uống một ly .”
Trần Ánh Trừng chỉ nhàn nhạt đáp:
“Vậy .”
“Uống cũng chỉ là để lấy tin tức. Ta thật sự từng tiếp xúc thiết với nàng . Ta cũng rõ tâm tư Tạ Thông thế nào, Tạ Thông ——”
Nói đến đây, Giang Tùy Sơn đột ngột ngưng , như sực nhớ điều gì.
Những ngày gần đây, thái độ của Tạ Thông đối với quả thực phần khác lạ từ cao ngạo hung hăng trở nên thiết, ngừng hỏi han, còn nhiều mời đến phủ khách.
Tạ Thông… thật sự tác hợp với Tạ Hữu Tình?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-gia-toc-phan-dien/chuong-74.html.]
Giang Tùy Sơn cau mày nghĩ ngợi. Chẳng lẽ Tạ Thông quan hệ giữa và Giang Nhã Hồng?
“Ta .” Trần Ánh Trừng , “Chuyện chắc chắn là sư phụ cố tình nhắc đến để chọc tức . Lạc Diều tuổi còn nhỏ, giữ nổi miệng.”
Giang Tùy Sơn tức đến nghiến răng:
“Sư phụ là cố tình bôi nhọ danh tiết của !”
“Vậy mới thấy tâm tư của Tạ Thông, đều cả.” Trần Ánh Trừng cảm thán một câu, đưa tay chỉ bánh hoa quế:
“Nếm thử chút ?”
“Ta đói.” Giang Tùy Sơn , nhưng vẫn xuống cạnh nàng, cầm một khối bánh đưa lên miệng nàng, “Tạ Hữu Tình gọi Giang Nhã Hồng là kế. bà là ruột của .”
“Ân, .” Trần Ánh Trừng cắn một miếng nhỏ, nhẹ nhàng , “Ta từng gặp qua bà , nhưng hôm nay thấy Tạ Nghị, thì thấy hai các ngươi đúng là vài phần tương tự.”
“Ta với !” Hắn lập tức cứng giọng, thần sắc phần phiền muộn:
“Ta cũng ý định nhận .”
Hắn ở đây mấy tháng, mà Giang Nhã Hồng từng một liên lạc với .
“Trừng Trừng, nàng xem, bà … còn sống ?”
“Chắc chắn là .”
“Lúc bà hai bàn tay trắng vứt bỏ , nếu là bất đắc dĩ thì cũng thể thông cảm. về , khi gả nhà họ Tạ, mệnh phụ tôn quý, nắm trong tay tiền tài quyền thế… vì vẫn đến tìm ? Bà rốt cuộc là nghĩ gì?”
“……”
Hiện tại, Giang Nhã Hồng địa vị cao quý, mỗi cửa đều tránh đường kính cẩn, nhưng cái danh phận kỳ thực bà tự giành .
Tất cả đều dựa Tạ Thông mà .
Tạ Thông một lòng thâm tình với nguyên phối, bởi thế đặc biệt cưng chiều nữ nhi mà vợ cả sinh .
Còn Giang Nhã Hồng, trong mắt bất quá chỉ là thế lo việc nhà, nuôi con dưỡng cái. Một vợ chỉ danh nghĩa, hơn kém.
Cho nên, khi nguyên tác rằng Giang Nhã Hồng Trần Nguyên Phúc sát hại, Tạ Thông cũng chẳng buồn đau bao lâu, liền nghênh thú mới.
Đối diện một kẻ ngoài mặt thâm tình, trong lòng tuyệt tình như thế, Giang Nhã Hồng… lẽ cũng dám nhận hài tử năm xưa, càng dám đưa trở về bên để chăm sóc.
cũng đến mức để tâm đến Giang Tùy Sơn, đến mức sống c.h.ế.t của cũng chẳng buồn đoái hoài.
Nếu nhờ ánh sáng chính diện của vai chính bao phủ, e rằng sớm tra tấn đến c.h.ế.t trong hang đá .
“Có lẽ bà nỗi khổ riêng.”
Trần Ánh Trừng từng gặp Giang Nhã Hồng khi bà quen Tạ Thông, nên thể cảm thông sâu sắc , cũng tiện ở mặt Giang Tùy Sơn buông lời trách móc mẫu .
Trong mắt Giang Tùy Sơn hiện lên một tia cô đơn, lắc đầu, khóe môi rủ xuống, giọng bất đắc dĩ:
“Giữ bên , đối với bà mà , chỉ là một loại ràng buộc.”
“Đó là vấn đề của bà .” Trần Ánh Trừng nhẹ giọng , “Bây giờ đầy vinh quang, cho dù bà hối hận… cũng muộn .”
“Thật chăng?” Giang Tùy Sơn ngẩng đầu, sâu xa liếc nàng, “Vậy còn nàng? Nàng cũng .”
“!!”
Một câu như một quyền nặng đánh n.g.ự.c Trần Ánh Trừng. Nàng lập tức bật dậy, vội vàng ấn lấy vai :
“Ta… … khi đó là…”
“Nàng cần giải thích, hiểu mà.”
Miệng thì trấn an, nhưng ánh mắt dần tối , ánh trở nên m.ô.n.g lung tiêu điểm, như thể nhớ về những ngày nàng cố tình lánh mặt. Cả hiện lên vẻ mệt mỏi, tiêu điều.
“Không trách nàng.”
Nam Cung Tư Uyển
Chỉ ba chữ đơn giản thôi, khiến phòng tuyến trong lòng Trần Ánh Trừng sụp đổ. Nàng hoảng hốt ôm lấy cổ , khẽ hôn lên gương mặt .
“Chàng ràng buộc. Ta cũng hề buông tay . Người yêu nhất… là .”
“Nàng đúng là dỗ , đặc biệt là dỗ .” Hắn bĩu môi, trong giọng mang vài phần oán trách, “Ai mà nàng ném sang một bên .”
Lời “ tìm bằng hữu của ” mà Trần Ánh Trừng lúc chiều, khiến sinh ảo giác như thể nàng nữa đẩy xa.
Tựa như đang bảo: Ngươi vòng tròn của ngươi, đừng đến gần nữa.
Chúng vốn cùng đường.
Bất an luôn sinh sôi những lúc như . Hắn thể lý giải suy nghĩ trong lòng Trần Ánh Trừng.
Hắn từng thực sự bước giấc mộng của nàng, càng thể xác thực lời nàng là thật giả.
Hắn nên để lấp đầy trống trong lòng, chỉ thể từng bước, từng bước mà tìm kiếm lời khẳng định từ nàng.
“Sẽ , thề.” Trần Ánh Trừng nâng mặt lên, hôn hôn, “Ta sẽ luôn luôn ở bên . Mãi mãi.”
“Là vì giúp thành đại nghiệp chính đạo ?”
“……”
Lúc , những gì nàng từng , từng câu từng chữ giờ như búa bổ ngược trở . Giang Tùy Sơn đem lời nàng chất vấn, khiến nàng nổi một lời phản bác.
Trần Ánh Trừng xuống, nắm lấy cổ tay , ngước mắt , nhẹ nhàng mở lời, từng chữ từng lời đều chân thành tha thiết:
“Những thứ gọi là ‘đại nghiệp’ , , cũng thể thành.
Còn ở bên , chỉ đơn giản vì… yêu .”
“Thật ?”
Trần Ánh Trừng khẽ gật đầu, vành tai đỏ ửng. Dù lời phần ngượng ngùng, nhưng nàng vẫn nghiêm túc mà thổ lộ:
“Dù về rời … cũng tuyệt đối đồng ý.”
Nàng chợt nhớ tới lời mẫu từng , liền tiếp lời:
“Nếu dám bỏ rơi , nhất định sẽ… bầm thây vạn đoạn!”
“Được, !” Giang Tùy Sơn bật , mặt nở nụ thỏa mãn, “Đây là chính miệng Trừng Trừng , từ nay về phép buông tay.”
Nàng yêu như chặt chẽ mà giữ lấy , sinh tử cũng buông tay.
Hắn cúi , thở dồn dập áp sát nàng, khi môi hôn lên, đầu ngón tay còn khẽ run lên.
Trần Ánh Trừng nhớ tới việc Xa Chí đến học viện Xích Nhật, trong lòng do dự nên khuyên về .
Giang Tùy Sơn ngẩng đầu, ánh mắt tràn đầy mong mỏi về phía nàng, trong mắt chỉ là ánh nến, còn le lói ánh lệ.
“Đêm nay… thể ở nơi ?”
“ mà… sư phụ…”
“Ta gặp.”
“Cũng đúng, cái đồ phá hoại cảm tình khác , cứ để ông chờ !”
Giang Tùy Sơn bật khẽ, khẽ cắn lấy đai lưng của nàng:
“Trừng Trừng nỡ để ?”
“…Không !” Trần Ánh Trừng mặt đỏ đến mang tai, mạnh miệng đáp lời.
Hắn lẩm bẩm một câu gì đó, động tác tay chợt dừng , kéo tay nàng đặt lên bên hông, thấp giọng :
“Nàng giúp cởi .”
Trần Ánh Trừng hổ đến mức mười đầu ngón tay cũng để cho , đang luống cuống thì :
“Cứ giống như trong mộng của nàng, gì với cũng .”
Editor: Cuối cùng cũng sắp ăn tí thịt !!!