Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Vào Gia Tộc Phản Diện - Chương 62

Cập nhật lúc: 2025-06-03 06:19:12
Lượt xem: 21

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Xa Chí đã từ chối đề nghị của Giang Tùy Sơn muốn hộ tống ông trở lại Thanh Bảo Thành. Ông chọn lên đường một mình trên xe ngựa, chỉ mang theo một hộ vệ của Bách Lý gia đi cùng.

 

Khi ông trở lại Thanh Bảo Thành thì đã là giữa tháng sáu, thời tiết đã bắt đầu oi nóng, giữa trưa nắng chói chang đổ xuống từ đỉnh đầu. Trên đường gần như không còn bóng người qua lại. Xe ngựa của Xa Chí lặng lẽ đi vào qua cổng phụ của Thành chủ phủ, không khiến ai chú ý.

 

Thế nhưng, mấy tâm phúc thân tín của ông thì lại nhận được tin tức ngay lập tức. Dưới cái nắng như thiêu đốt, bọn họ vội vã quay về, khi Xa Chí vừa mới ngồi xuống còn chưa kịp uống miếng nước, mấy người kia đã quỳ xuống trước mặt ông, khóc trời than đất.

 

“Thành chủ! Cuối cùng ngài cũng trở lại rồi!”

 

“Đại nhân! Lần này ngài trở về… nhất định không thể đi nữa đâu a!”

 

 

“Không có ngài, cả Thanh Bảo Thành loạn lên hết rồi!”

 

“Dân chúng trong thành đều rất nhớ ngài, ngày nào trước cổng Thành chủ phủ cũng có rất nhiều người chờ mong ngài quay lại!”

 

Một đám người mặc quan phục, nhìn thì chín chắn, nghiêm túc, nhưng giờ phút này lại khóc lóc chẳng khác gì lũ trẻ.

 

Xa Chí phất tay, bảo họ đứng lên:

“Đừng có nói mấy chuyện nhảm nhí đó nữa. Đám người tụ tập trước cửa phủ chẳng phải vì năm xưa ta để lại một pháp trận làm mát ở đó sao? Với lại mấy ngày nay mưa thuận gió hòa, trừ thời tiết có hơi nóng ra, thì có gì gọi là ‘loạn thành một đoàn’?”

 

“Đại nhân, ngài không biết đó thôi, hiện tại ô ô ô ——”

 

Bọn họ không nói ra được lý do cụ thể, đành che mặt giả khóc. Xa Chí nghe mà nhức đầu, phải lên tiếng cắt ngang:

 

“Được rồi! Ta vất vả lắm mới quay về một chuyến, đi đường gần cả tháng, các ngươi cho ta nghỉ một chút đi!”

 

Tiếng khóc dần nhỏ lại. Trong đám người, một người lớn tuổi nhất khoảng hơn sáu mươi, tóc đã bạc hoa râm tiến lên nhìn ông từ đầu đến chân, hỏi:

 

“Thành chủ, sao lần này ngài đi lâu như vậy? Chẳng lẽ ngài đi bộ về sao?”

 

“Nếu mà đi bộ thì sang năm chắc ta cũng chưa về được. Tất nhiên là ngồi xe ngựa rồi.” Xa Chí trừng mắt nhìn người đàn ông hơn sáu mươi tuổi như thể đang nói chuyện với trẻ con, rồi nói tiếp:

“Nói bao nhiêu lần rồi, bây giờ ta đã mất hết tu vi, chẳng khác gì người thường.”

 

Nói xong, ông tháo mũ trên đầu xuống, vén lớp tóc đen lộn xộn, để lộ ra một sợi tóc bạc. Ông cười nói:

 

“Tiểu Đổng, năm đó ta từng giúp phụ thân ngươi một đoạn đường, sau này gặp lại dưới âm phủ, không biết ông ấy còn nhận ra ta không.”

 

Người được gọi là Tiểu Đổng chính là Chủ sự Bộ Thương Thanh Bảo Tư ngẩn người, nước mắt lã chã rơi:

“Đại nhân a ——!”

 

“Đừng khóc, chừng ấy tuổi rồi, khóc cái gì. Thanh Bảo Tư giờ cũng có người kế nhiệm, không cần ta phải lo nữa. Còn Vĩnh Cùng Thư Viện thế nào rồi?”

 

Một người cúi đầu báo cáo, chính là Viện trưởng Vĩnh Cùng Thư Viện Tống Nhân Pháp:

 

“Bẩm đại nhân, mọi chuyện vẫn ổn.”

 

Xa Chí gật đầu, nói:

“Ngươi xem còn chương trình học nào trống thì xếp cho ta vài buổi học.”

 

Tống Nhân Pháp ngẩng lên, kinh ngạc hỏi:

“Đại nhân… ngài định thu đồ đệ sao?”

 

“Ta chỉ tiện miệng nói thế thôi. Dù năm đó ta không phải bậc sư phụ tốt, nhưng trong lịch sử Thanh Bảo Thành, chẳng ai hiểu rõ mọi thứ hơn ta.”

 

“Thuộc hạ sẽ sắp xếp ngay.”

 

Xa Chí mỉm cười vui vẻ:

“Ta bây giờ không có tu vi, chẳng có chỗ dựa, sau này còn phải nhờ các ngươi giúp đỡ.”

 

Mấy người kia sắc mặt liền thay đổi, vội quỳ xuống một lần nữa:

“Đại nhân, không dám!”

 

“Đứng lên mau, đừng động tí là quỳ, người khác thấy lại nói ta ỷ già h.i.ế.p trẻ.”

 

Xa Chí giơ tay, buộc lại mũ, giấu đi sợi tóc bạc giữa những lọn tóc đen.

 

 

Thời tiết ngày một nóng hơn. Mà lịch sử đại lục Thanh Hà thì lại vừa khô khan, vừa dài lê thê. Trần Ánh Trừng từng học những kiến thức này ở trường, nhưng giờ nghe lại vẫn không khỏi có phần lơ đãng, mất tập trung…

 

Vị trí ngồi của Trần Ánh Trừng vẫn là bên cửa sổ. Năm ngoái, lớp nàng có hai vị đồng môn thi đậu vào Thanh Bảo Tư, một người vì gia sự nên bỏ học. Năm nay lại có thêm vài vị tân sinh được phân vào lớp các nàng, khiến gian phòng vốn đã không rộng rãi càng thêm chật chội.

 

Trần Ánh Trừng nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ. Tàng cây xanh biếc lay động theo gió, ánh dương rọi qua tán lá in bóng xuống mặt đất. Không khí oi nồng, nặng nề đến mức khiến người ta có cảm giác như bị hấp chín.

 

Nàng không nhịn được khẽ ngáp một cái. Bên tai là tiếng giảng đều đều của phu tử, đang nói về quá trình kiến lập Thanh Bảo Tư, Tam Pháp Tư, và Xích Nhật Học Viện. Phu tử kể về Hồng Nhạc Sinh và Trâu Thế Dương hai vị kỳ nhân đã diệt trừ ma tộc hoành hành trên đại lục, lập nên thái bình thịnh thế, phân định địa giới, hình thành cục diện tam thành thế chân vạc như ngày nay.

 

Những điều này Trần Ánh Trừng đã sớm học thuộc lòng. Thậm chí nàng còn biết thêm nhiều bí sử không ghi trong sách vở, nhờ đọc các bản cổ thư và điển tích xưa, thứ mà nếu tùy tiện nói ra, hẳn sẽ bị coi là lời dã sử hoang đường.

 

So với chính sử khô khan, những câu chuyện phong lưu, kỳ ngộ càng khiến người ta lưu tâm. Trần Ánh Trừng lại ngáp thêm lần nữa, mí mắt dần sụp xuống.

Nam Cung Tư Uyển

 

Bên cạnh, Lạc Diều khẽ chọc nàng một cái, phe phẩy chiếc quạt nhỏ trong tay:

“Tiểu thư, chớ ngủ a!”

 

“Ngủ một lát thôi……”

 

Trần Ánh Trừng liếc nàng một cái, đang định nằm xuống thì khóe mắt lại phát hiện có một bóng người ngoài cửa sổ đang chăm chú nhìn nàng.

 

Xưa nay chỉ có Lãnh Thành Quang là thích làm chuyện âm thầm như vậy, nhưng hắn ở Thanh Bảo Tư bận rộn, sao có thể rảnh mà tới đây?

 

Trần Ánh Trừng ngước mắt nhìn kỹ, vừa thấy rõ liền giật mình tỉnh hẳn, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

 

Chính là Xa Chí đang đứng ngoài cửa sổ, khẽ mỉm cười:

“Học mà ngủ gật? Ra ngoài đứng phạt đi.”

 

Không biết hắn đã nói gì với phu tử, mà vị lão sư nghiêm khắc kia lại thật sự để Trần Ánh Trừng ra ngoài.

 

Nàng đứng nơi hành lang, dưới ánh dương chói chang. Sau lưng là tiếng xì xào của các đồng môn, trước mặt là Xa Chí tay chỉ vào giữa mi tâm nàng.

 

“Con nghỉ học nửa năm, trở về rồi lại học hành như thế này sao?”

 

“Con không nghỉ học bừa, là xin nghỉ chính đáng.”

 

Từ khi hồi thành, Trần Ánh Trừng chưa từng gặp lại Xa Chí, nhưng đã nghe phụ mẫu nói ông tuy đã bình phục, nhưng Kim Đan đã vỡ nát, khó lòng phục hồi.

 

Nay thấy ông vẫn mạnh khỏe, lời lẽ vang dội, nàng cũng yên tâm phần nào.

 

“Dù vậy, cũng bỏ lỡ nửa năm công khóa.”

Xa Chí nghiêm giọng, giơ tay lên. Trần Ánh Trừng theo bản năng nhắm chặt mắt lại nhưng chỉ cảm nhận được một cái vuốt nhẹ lên đỉnh đầu.

 

“Nghe nói con đã kết đan, không tệ.”

 

“……”

 

Ông nhếch môi cười, thần sắc nhu hòa:

“Tuy rằng con đã lỡ kỳ tuyển chọn năm ngoái, nhưng mùa thu năm nay vẫn còn một lần nữa. Hãy chuẩn bị cho thật tốt.”

 

Chóp mũi Trần Ánh Trừng cay xè, suýt nữa lệ trào mi, nàng khẽ gật đầu:

“Dạ.”

 

Xa Chí lòng bàn tay lướt qua mái tóc nơi thái dương Trần Ánh Trừng, trong đáy mắt thoáng hiện một tia thương cảm nhàn nhạt, mơ hồ đến mức khó lòng phát hiện. Ông khẽ cúi mắt, thu tay về, đoạn bảo:

 

“Về học tiếp đi.”

 

Trần Ánh Trừng nhẹ giọng gọi:

“Sư phụ……”

 

Xa Chí xoay người, không quay đầu lại mà nói:

 

“Nếu con có điều gì muốn nói, cứ đến Thành chủ phủ, ta sẽ chuẩn bị trà bánh, cùng nhau hàn huyên một phen.”

 

“…… Dạ.”

 

 

Trần Ánh Trừng đã từng vô số lần nghĩ đến, rốt cuộc nên mở lời thế nào để nói với Xa Chí về chuyện giữa nàng và Giang Tùy Sơn.

 

Trong mắt sư phụ, khi ấy hắn trọng thương hôn mê, mà đồ nhi của hắn vì cứu người, cùng Dương Liễu Sinh đoàn người tới Xích Nhật Thành, tiến vào Kiếm Các, vào sinh ra tử. Vậy mà một đồ nhi khác là nàng lại lặng lẽ rời đi, né tránh không chịu gặp mặt bọn họ, cuối cùng còn lựa chọn đoạn tuyệt nhân duyên.

 

Trần Ánh Trừng chưa từng đưa ra lời giải thích, để lại vô số nghi hoặc, trong đó, người thắc mắc nhất hẳn là Xa Chí.

 

Song, có lẽ ông đã mơ hồ đoán được đôi phần. Bởi trước khi hai người kia rời khỏi Xích Nhật Thành, ông từng cân nhắc sẽ nói cho Giang Tùy Sơn biết về thân thế của y.

 

 

Chạng vạng, ánh chiều tà phủ kín trời, tựa như ngày thành hôn của Trần Ánh Trừng cùng Tiểu Tước năm nào.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-gia-toc-phan-dien/chuong-62.html.]

Xa Chí chuẩn bị trà bánh nơi tiểu viện. Thầy trò hai người đối diện mà không nói, chỉ lặng lẽ dùng điểm tâm. Hai đĩa bánh ngọt, chẳng mấy chốc đều thấy đáy.

 

“Khụ ——!”

 

Xa Chí bị nghẹn, vội nâng chén trà, uống một ngụm, đánh một tiếng ợ dài.

 

“Phụt ——!”

 

Trần Ánh Trừng rốt cuộc không nhịn được, bật cười thành tiếng. Bầu không khí lặng ngắt lúc này cuối cùng cũng bị phá vỡ.

 

Xa Chí vừa cười vừa rót thêm trà, trêu chọc:

“Thật là càng ngày càng vô lễ, không sợ sư phụ con c.h.ế.t sặc à?”

 

Trần Ánh Trừng thuận miệng đáp lời:

“Sư phụ con sao dễ c.h.ế.t được.”

 

Nói xong lại bất chợt sững người nhớ đến tình trạng hiện tại của Xa Chí, lòng không khỏi chùng xuống, chỉ khe khẽ mím môi, cảm thấy cả dạ dày đều trướng lên.

 

Xa Chí vẫn cười, thong dong nói:

 

“Sẽ c.h.ế.t chứ, chẳng qua chưa phải lúc này thôi. Người thì ai chẳng chết, dẫu cho là Nguyên Anh Tôn Giả, hay là phi thăng thành thần, thì sớm muộn gì cũng đến lúc phải ngã xuống.”

 

“Chỉ là, vài năm lẻ so với vạn năm, chung quy cũng chẳng giống nhau.”

 

“Ta dẫu còn Kim Đan, cũng chưa chắc sống được đến vạn năm. Ta nào có thần thông đến thế. Đến lúc đó bên người chẳng còn ai, chỉ còn lại một mình ta, một lão quái vật sống dở c.h.ế.t dở thì cũng chẳng có gì hay ho.”

 

Hắn nói giỡn về chính mình cũng chẳng lưu tình chút nào. Trần Ánh Trừng nghe vậy chỉ biết dở khóc dở cười:

 

“Vậy sư phụ có thể đi tìm mấy lão quái vật khác bầu bạn.”

 

Xa Chí hừ nhẹ:

“Tìm ai? Trâu Thế Dương thì đã bị thiên lôi đánh chết, Hồng Nhạc Sinh không rõ tung tích. Dẫu hai kẻ đó còn sống, ta cũng chẳng muốn cùng họ chơi, đều là già hơn ta cả trăm tuổi, lão đầu tử cả lũ, nói chuyện chẳng cùng tần số.”

 

 

Chữ “lão đầu tử” kia rõ ràng là học từ Trần Ánh Trừng, nghe ông đem hai vị danh nhân được ghi trong Thanh Hà Đại Lục Thanh Sử ra mà ví von như vậy, Trần Ánh Trừng không khỏi buồn cười.

 

“Cái miệng sư phụ đúng là không thể yên được,” Nàng lườm Xa Chí một cái: 

 

“Trước kia còn có tu vi hộ thân, giờ sư phụ chỉ là một người bình thường, càng phải cẩn trọng lời nói hành động.”

 

Hắn khoanh tay, giọng lười biếng:

“Thấy ta không vừa mắt thì tới đánh ta đi, ta sợ chắc?”

 

Về khoản không sợ chết, Trần Ánh Trừng phải công nhận là không bằng ông. Nàng uống hai ngụm trà, cảm thấy nói chuyện phiếm cũng đủ rồi, nên đưa câu chuyện về lại chuyện chính.

 

“Sư phụ, sao người lại quay về?”

 

Nàng hỏi vậy dù trong lòng đã đoán được phần nào lý do.

 

Xa Chí liếc nàng một cái:

“Con đoán xem?”

 

“Vì ta… và Giang Tùy Sơn?”

 

“Đoán không sai.”

 

Không khí trong phòng bỗng trở nên nặng nề. Một lúc sau, Xa Chí chậm rãi lên tiếng:

 

“Năm đó, khi hắn sinh ra ta có mặt."

 

Trần Ánh Trừng ngẩn ra, không nói nổi lời nào.

 

Chuyện này nàng chưa từng biết rõ, vì trong nguyên tác, Xa Chí đã c.h.ế.t sớm. Thân thế của Giang Tùy Sơn chỉ là do người đời sau suy đoán dựa vào nhật ký và vài lời kể lại của Giang Nhã Hồng.

 

Thấy nàng mặt đầy ngỡ ngàng, Xa Chí bật cười:

 

“Ta còn tưởng con biết hết cả rồi.”

 

Trần Ánh Trừng thành thật đáp:

“Đâu dám, so với sư phụ vẫn còn kém xa.”

 

“Chỉ được cái dẻo miệng,” Xa Chí khẽ gõ tay lên bàn, kể tiếp:

“Ta kẹt ở cảnh giới Kim Đan nhiều năm, vẫn luôn tìm cách đột phá. Trong lúc tìm đọc cổ thư, tình cờ thấy một quyển du ký do Hồng Nhạc Sinh viết. Trong đó chỉ ghi lại những nơi ông ta từng đi qua, phần lớn là các trấn nhỏ hẻo lánh, phong tục đặc biệt. Thấy thú vị nên ta lần theo dấu vết, đi hết những nơi ấy, ai ngờ phát hiện được nơi ông ta ẩn thân.”

 

“Mới đầu ta không nhận ra. Ông ta sống ở một tiểu trấn phía Bắc, kết hôn với một cô gái, hai người mở tiệm bán hoa đăng, sống như đôi vợ chồng bình thường. Lý do ta phát hiện ra thân phận thật của ông ta là vì gặp người của Hạ Hầu gia tại đó.”

 

“Hạ Hầu gia làm việc lúc nào cũng phô trương. Vừa nhìn đám người kia, ta lập tức nhận ra. Lúc ấy đã biết, tiểu trấn này chắc chắn không đơn giản. Quả nhiên, bọn họ là đến tìm cô gái kia.”

 

“Ban đầu ta không nhúng tay vào. Cho đến khi Hồng Nhạc Sinh thi triển Xích Nhật Kiếm Pháp, ta mới nhận ra người kia chính là lão tổ của Xích Nhật học viện năm xưa.”

 

“Hừ, gần ngàn tuổi rồi mà còn đi lừa một cô gái trẻ. Không biết xấu hổ!”

 

Câu nói bất ngờ khiến Trần Ánh Trừng đang chăm chú nghe cũng bật cười. Nàng khẽ nói:

“Tuổi tác thì đã sao? Nghe nói Hồng Nhạc Sinh tuấn tú lắm, không thể yêu đương chắc? Rồi sau đó thì sao?”

 

Xa Chí gật gù:

 

“May mà ông ta đẹp trai, nên mới sinh ra được Tiểu Tước cũng đẹp. Sau đó thì dĩ nhiên là Hồng Nhạc Sinh đánh tan tác người của Hạ Hầu gia. Nhưng con biết đấy, bị Hạ Hầu gia bám thì rất phiền. Họ không đánh lại nhưng cứ dai dẳng bám theo không buông.”

 

“Hồng Nhạc Sinh thì chịu được, nhưng cô gái kia thì không. Lúc đó cô ấy còn đang mang thai.”

 

Xa Chí gãi đầu, thở dài:

 

“Chuyện giữa chừng xảy ra thế nào ta cũng không rõ lắm. Chỉ biết họ phải liên tục chạy trốn qua ba bốn tiểu thành, vẫn không thoát được. Cuối cùng, Hồng Nhạc Sinh như là đã đạt được thỏa thuận gì đó, đi theo bọn người Hạ Hầu và không trở về nữa. Cô gái kia một mình sinh con.”

 

Trần Ánh Trừng cau mày:

“Người của Hạ Hầu gia quay lại nữa sao?”

 

Xa Chí gật đầu:

 

“Ta đến trễ. Khi đến nơi, nàng ấy đã hấp hối, đứa trẻ thì đã chết. Nói là nhân từ, thật ra chỉ là cho nàng ấy uống thuốc độc tự sát.”

 

“Nhân từ cái gì, đúng là lũ súc sinh.” Trần Ánh Trừng nghiến răng. “Đứa bé kia không phải con ruột nàng ấy đúng không?”

 

“Đúng. Không rõ bằng cách nào, nhưng trong lúc yếu ớt sau sinh, nàng ta đã đổi đứa con mình với đứa trẻ mới sinh ở nhà bên cạnh, cũng chính là phụ thân trên danh nghĩa của Giang Tùy Sơn. Đứa bé nhà kia bẩm sinh yếu ớt, vừa sinh ra đã không sống được nên nàng ta đã tráo đổi con.”

 

Trần Ánh Trừng chậm rãi nói:

“Bảo sao mẫu thân ta điều tra mãi không ra gì. Chuyện thế này, lại thêm Hạ Hầu gia che giấu, đúng là không dễ gì tra ra.”

 

Xa Chí trầm giọng:

“Tới giờ ta vẫn không hiểu được nàng ta làm cách nào đổi được, quãng đường thì xa đến mấy ngàn dặm… Nhưng nếu có thể khiến Hồng Nhạc Sinh cam tâm tình nguyện ở lại, thì chắc chắn cũng không phải người tầm thường.”

 

“Vậy sau đó, người phát hiện ra thân thế Giang Tùy Sơn bằng cách nào?”

 

Xa Chí kể tiếp:

 

“Trước khi chết, nàng nhờ ta chôn nàng và đứa trẻ cùng nhau. Để cảm tạ, nàng nói cho ta một bí mật, trong Hạ Hầu gia có một nhánh huyết mạch dễ sinh ra thể chất ‘lô đỉnh’. Trung bình năm đứa trẻ thì có một, hai đứa sẽ sở hữu. Mà nàng ấy chính là người duy nhất trong thế hệ đó có thể sinh ra loại thể chất này. Hạ Hầu gia từ lâu đã âm thầm bồi dưỡng những đứa trẻ như vậy để…”

 

Hắn không nói tiếp. Trần Ánh Trừng nghe đến đây thì buồn nôn:

“Cái gia tộc này thật sự thối nát đến tận gốc.”

 

Xa Chí nhún vai:

“Sau đó ta không tin Hồng Nhạc Sinh thực sự mất tích, nên đi khắp nơi dò thám các địa điểm của Hạ Hầu gia. Cuối cùng gặp được cha của Giang Tùy Sơn. Ông ta giống Hồng Nhạc Sinh như đúc. Ta theo dõi suốt nửa năm, cuối cùng xác định được thân phận thật.”

 

“Nửa năm? Sư phụ, người cũng… biến thái ghê.”

 

“Im mồm.”

 

Không cần Xa Chí nói thêm, những gì xảy ra sau đó Trần Ánh Trừng cũng đã rõ.

 

Trước nay nàng chỉ biết Giang Tùy Sơn là con của Hồng Nhạc Sinh và nữ tử họ Hạ Hầu, nhưng chưa bao giờ biết chi tiết. Nhờ lời kể của Xa Chí, những mảnh ghép rời rạc trong lòng nàng cuối cùng đã hoàn chỉnh.

 

Nàng nhẹ giọng nói:

“Tất cả những chuyện rối rắm này… vốn chẳng liên quan gì đến Tiểu Tước cả.”

 

Xa Chí khoanh tay:

“Vậy sao con còn muốn rời xa nó? Con đã biết rõ mọi chuyện, chẳng phải càng nên thương nó, cùng nhau đối mặt hay sao?”

 

Trần Ánh Trừng quay lưng đi, khẽ nói:

“Ta đâu có dũng khí lớn đến vậy. Người có thể cùng chàng đối mặt… là một người khác, không phải ta.”

 

Xa Chí bước đến, đứng chắn trước mặt nàng, nghiêm túc hỏi:

 

“Con nghĩ ngoài con ra, nó còn có thể chấp nhận ai khác sao?”

Loading...