Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Vào Gia Tộc Phản Diện - Chương 57

Cập nhật lúc: 2025-06-01 03:04:43
Lượt xem: 33

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Phải cẩn thận người này?”

Hắn lặp lại lời nàng, vẫn chưa thể hoàn toàn hiểu được câu trả lời mơ hồ, kiểu ba phải của Trần Ánh Trừng.

“Người đó cũng là một phần trong ác mộng của tiểu thư sao?”

 

Trần Ánh Trừng khẽ lắc đầu.

 

Nhà nàng đã c.h.ế.t hết trước khi Hạ Hầu Cùng La bước lên vũ đài chính, giữa nàng và hắn cũng không có mối liên hệ trực tiếp nào.

Nhưng nàng biết rõ điểm đáng sợ của người đó.

 

Tất cả những gì nàng từng mơ thấy toàn bộ cốt truyện đều cho thấy một điều:

Trong số những vết thương mà nam chính từng chịu, nặng nhất, đau nhất… đều đến từ tay Hạ Hầu Cùng La.

Ngay cả Trăm Tầng Luyện Ngục của Kiếm Các, nơi khốc liệt nhất, cũng không khiến hắn bị thương nghiêm trọng bằng chỉ một mình người đó.

 

Lần đó, hắn thực sự đã “chết”.

Nếu hắn không phải là nam chính, không có “hào quang vai chính”, e là đã thật sự biến mất khỏi cốt truyện.

 

Trước kia, khi Trần Ánh Trừng theo dõi cuộc đối đầu giữa hai người bằng góc nhìn thứ ba, vì nam chính có mối thù diệt môn với nhà nàng, trong lòng nàng vẫn thiên về phía Hạ Hầu Cùng La nhiều hơn.

Thậm chí… nàng còn từng có một chút hả hê khi thấy hắn bị thương.

 

Nhưng hiện tại biết Tiểu Tước chính là Giang Tùy Sơn, tâm cảnh của nàng đã hoàn toàn thay đổi.

 

Nàng không đành lòng để Giang Tùy Sơn chịu những tổn thương như thế.

 

“Hạ Hầu Cùng La là thiếu chủ của Hạ Hầu gia.”

Nàng nhẹ giọng nói:

“Trong giấc mộng của ta, hắn… muốn g.i.ế.c chàng. Thậm chí còn khiến chàng bị trọng thương.”

 

Giang Tùy Sơn nghiêm túc lắng nghe, rồi như chợt nghĩ ra điều gì, nở một nụ cười, hỏi:

 

“Vậy… lúc tiểu thư thấy hắn khiến ta bị thương nặng… có phải trong lòng thấy hả dạ không?”

 

“……”

 

Có đôi lúc, giao tiếp với người quá thông minh thực sự không phải chuyện tốt.

Những tâm tư nhỏ bé trước kia của nàng liền bị lật tẩy.

Trần Ánh Trừng đỏ bừng mặt, lắp bắp:

 

“Cái đó là trong mộng mà! Có thể giống hiện tại sao?!”

 

Nam Cung Tư Uyển

“Vậy hiện tại tiểu thư nói với ta, là vì lo ta bị thương đúng không?”

Hắn nhìn nàng đầy chờ mong, lặp lại:

“Tiểu thư vẫn là thích ta, đúng không?”

 

Đúng vậy. Trần Ánh Trừng thầm nghĩ.

 

Nàng nhìn Giang Tùy Sơn thật sâu, rồi giật lấy cái giỏ cá trong tay hắn:

 

“Ta mới không có hứng thú quản chuyện của các người!”

 

“Nhưng rõ ràng tiểu thư có để tâm mà. Còn nhắc ta phải cẩn thận với hắn.”

Hắn bám riết không tha,

“Tiểu thư, nàng vẫn thích ta, đúng không?”

 

Muốn lảng sang chuyện khác cũng không thành công, Giang Tùy Sơn cứ truy đến cùng, một dáng vẻ như chỉ cần nàng không trả lời thì hắn sẽ hỏi mãi không thôi.

 

Trần Ánh Trừng cũng cứng rắn không chịu trả lời, mặt xụ xuống, làm bộ rút tay khỏi tay hắn:

 

“Chàng không phải nói muốn đi câu cá sao? Sao mà nhiều lời thế?!”

 

“……”

 

Hắn ngậm miệng lại, yên lặng sóng vai bước đi bên nàng.

 

Vừa rồi khẩu khí của Trần Ánh Trừng giống hệt như khoảng thời gian trước kia giữa hai người mạnh mẽ, giận dỗi, nhưng vẫn lén lút cho phép hắn đi cùng câu cá.

 

Tuy rằng không nghe được chính miệng nàng nói “thích”, nhưng Giang Tùy Sơn đã thấy mãn nguyện rồi.

 

Không nói là không thích, vậy tức là… thích.

 

Trừng Trừng vẫn còn thích hắn, thế là đủ rồi.

 

 

 

Cuộc sống ở Cực Đảo thanh nhàn và dễ chịu, người thích câu cá cũng không ít.

Chiều hôm đó khi họ đến bờ biển, đã thấy sáu, bảy người đang ngồi đó.

 

Cha của Khang Ớt là Xa Đồ cũng có mặt, ông đã quen biết với mấy cha con nhà Trần, liền giơ tay chào hỏi, sau đó liếc mắt nhìn về phía Giang Tùy Sơn.

 

“Từ tổng quản hiếm khi xuất hiện nha.” Ông nói.

 

Giang Tùy Sơn không quen ông ta, nhưng từ trên người ông cảm nhận được loại yêu khí tương tự như Khang Ớt, nên vẫn lịch sự cười nhẹ, kéo ghế xếp ngồi cạnh Trần Ánh Trừng.

 

Hắn đã biến thành hình dạng của người khác, cũng không dám quá thân mật công khai.

Sau khi giúp nàng xỏ mồi câu xong, liền lặng lẽ ngồi xuống.

 

Cha Khang Ớt lại tiếp tục bắt chuyện với hắn:

 

“Từ tổng quản dạo này không đến thương hội, là vì bận việc gì à?”

 

 

Giang Tùy Sơn: “… Ừ.”

 

Xa Đồ: “Ngươi bị gì ở cổ họng à? Nói chuyện cứ lí nhí thế.”

 

Giang Tùy Sơn: “……”

 

Hắn quay sang Trần Ánh Trừng, cầu cứu bằng ánh mắt. Trần Ánh Trừng chỉ cười khẽ liếc hắn một cái, như muốn nói: Ai bảo chàng nhất định phải theo ta đây, tự lo lấy.

 

“Khụ khụ, mấy ngày trước ta bị cảm lạnh.”

 

“Cảm rồi còn tới đây câu cá? Biển gió lớn thế này, sao không sớm về nghỉ cho rồi?”

 

Giang Tùy Sơn mím môi, chỉ vào cần câu đã buông xuống:

 

“Đang câu rồi.”

 

Lúc này Xa Đồ mới chịu buông tha hắn, kéo mạnh cần câu lên, bắt được một con mực, bị phun đầy nước mực vào tay.

 

Hắn khó chịu tặc lưỡi một tiếng, rồi quăng con mực trở lại biển.

 

Giang Tùy Sơn sợ ông ta lại bắt chuyện với mình, bèn lặng lẽ dời ghế qua phía bên cạnh Trần Chính Triệt.

 

Trần Chính Triệt vẫn còn đang nghĩ đến chuyện giữa hắn và Trần Ánh Trừng, thấy hắn lại gần liền nhỏ giọng hỏi:

 

“Ngươi với Trừng Trừng cãi nhau à?”

 

“Không có.” Hắn trả lời.

 

“Thế sao lúc ăn cơm hai người nhìn như kiểu… như kiểu…”

 

Hắn không nói cụ thể, chỉ dùng ánh mắt nháy nháy ra hiệu một cách mờ ám.

 

Giang Tùy Sơn nhíu mày, phủ nhận:

 

“Ta với Trừng Trừng rất tốt.”

 

“Xì, vậy ngươi biết sao nàng lại đột ngột rời khỏi Thanh Bảo Thành không? Không phải vì ngươi à?”

 

“Có lẽ…”

 

Trần Chính Triệt:

 

“Ta thấy hai người các ngươi rõ ràng có vấn đề. Có phải ngươi làm chuyện gì sai không?”

 

“Ta không có.”

 

“Ý ngươi là muội ta sai?”

 

“… Dĩ nhiên là không phải.”

 

“Thế thì vẫn là ngươi sai. Ngươi không biết dỗ nàng cho tốt.”

 

“Ta đang cố gắng.”

 

“Chậc chậc chậc, ngươi dù có lấy được Thắng Thiên Kiếm thì sao, trong khoản dỗ người thì rõ ràng là gà mờ. Nếu không thế này, ngươi cho ta mượn Thắng Thiên Kiếm mấy ngày, ta giúp ngươi khuyên nàng?”

 

Trần Ánh Trừng đã căn dặn ngàn lần, vạn lần: tuyệt đối không được đưa Thắng Thiên Kiếm cho Nhị ca của nàng.

Tương lai nếu Trần Chính Triệt muốn mượn quan hệ để vào Tàng Thư Cấm Các, cũng tuyệt đối không thể cho phép.

 

Giang Tùy Sơn xụ mặt, nhẫn tâm từ chối:

 

“Không được.”

 

Trần Chính Triệt nụ cười rớt xuống, giọng dở khóc dở cười:

 

“Thôi đi, ta thấy ngươi cũng không thật sự muốn dỗ dành Trừng Trừng. Tự ngươi lo liệu đi. Sau này nếu muội ta muốn hoà ly với ngươi, ta cũng không cản đâu.”

 

Nghe tới hai chữ “hoà ly”, trong lòng Giang Tùy Sơn bốc lên một trận khó chịu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-gia-toc-phan-dien/chuong-57.html.]

Nếu người trước mặt không phải là Nhị ca của Trần Ánh Trừng, e rằng hắn đã bị quăng xuống biển từ lâu.

 

Hắn mặt lạnh rời khỏi, chuyển qua ngồi bên cạnh Trần Chính Thác.

 

Trần Chính Thác liếc hắn một cái:

 

“Đi chỗ khác, đừng dọa cá của ta chạy.”

 

Giang Tùy Sơn: “……”

 

Hắn liếc về phía Trần Nguyên Phúc đằng xa, do dự một chút, rồi lại quay về chỗ Trần Ánh Trừng.

 

Chỉ một lát mà Trần Ánh Trừng đã câu được một con cá, mặt mày hớn hở. Giang Tùy Sơn đang định khen vài câu thì Xa Đồ đã lên tiếng trước:

 

“Ôi, cá to thế! Trừng Trừng lợi hại thật đấy. Cha ngươi với mấy huynh đệ ngồi nãy giờ cũng chưa ai câu được con to như ngươi đâu!”

 

Trần Ánh Trừng cười toe toét, híp cả mắt:

 

“Vậy ta phải đi dạo một vòng quanh đảo rồi mới về nhà.”

 

Giang Tùy Sơn: “Tiểu thư thật sự lợi hại…”

 

Xa Đồ: “Chứ còn gì nữa! Nhất định phải đi dạo cho sướng! Từ tổng quản, ngươi vừa nói gì cơ?”

 

“…… Không có gì.”

 

Thật là phiền phức, người lớn lẫn trẻ con đều khiến người ta phiền.

 

 

Chiều hôm đó, sau khi ở bờ biển một buổi, Trần Ánh Trừng trở về trong vẻ vang, còn Giang Tùy Sơn thì xách giỏ cá giúp nàng. Trên đường về, hắn muốn nắm tay nàng nhưng bị nàng hất ra không thương tiếc.

 

“Chú ý thân phận của chàng! Từ tổng quản cơ mà!”

 

“Hiện giờ không có ai mà…” Hắn ấm ức nói, “Chỉ nắm tay một chút thôi, được không?”

 

“Không được, nam nữ thụ thụ bất thân.”

 

“Nhưng ta là phu quân của nàng mà, chúng ta đã bái đường rồi mà… Tiểu thư…”

 

“Vẫn không được.” Trần Ánh Trừng bước nhanh về phía trước, rất nhanh đã bỏ hắn lại sau lưng. Nàng còn quay đầu lại làm mặt quỷ:

 

“Tối nay ăn cá nha!”

 

Hắn bật cười gật đầu, bước nhanh đuổi theo.

Vừa về đến nhà họ Trần, hắn lập tức giải trừ thuật che mắt, mang cá vào bếp, rồi không thể chờ đợi được mà đi tìm Trần Ánh Trừng.

 

Lúc này nàng đang định thay đồ, vừa cởi áo khoác ngoài, thấy hắn bước vào liền nói:

 

“Ra ngoài, ta muốn thay quần áo.”

 

Giang Tùy Sơn đóng cửa lại, bước tới gần nàng:

 

“Sao ta lại phải ra ngoài?”

 

“Nam nữ thụ thụ bất thân.”

 

“Ta là phu quân của nàng mà!”

 

Hắn ngữ khí có phần gấp gáp, nắm lấy chiếc áo khoác mà Trần Ánh Trừng vừa cởi ra, khẩn thiết nói:

 

“Để ta giúp nàng được không, Trừng Trừng?”

 

Đôi mắt hắn ánh lên rực rỡ, gắt gao dán chặt lên người nàng, giống như một con thú nhỏ đang khẩn cầu được chủ nhân cho phép thân cận.

 

Trần Ánh Trừng trong lòng mềm nhũn, gần như theo bản năng định gật đầu. Nhưng đúng lúc mở miệng, lý trí lại chiếm ưu thế:

 

“Không được, ta tự làm được.”

 

Nếu giờ mềm lòng, sau này sẽ càng khó dứt bỏ hắn.

 

“……”

 

Hắn buông tay ra, đứng bên cạnh giường, ngơ ngác nhìn nàng, ánh mắt chất chứa uất ức và thất vọng.

 

“Đừng nhìn ta như vậy……”

 

Trần Ánh Trừng lên tiếng, hắn mím chặt môi, như thể ngay giây sau sẽ bật khóc ngay tại chỗ.

 

Nàng bất đắc dĩ xoay người lại, tháo dây lưng. Còn chưa kịp làm gì thêm, sau lưng đã có một cơ thể nóng rực áp sát, kèm theo lực đạo không cho phép chối từ.

 

“Đừng làm loạn, buông ta ra! Chàng mà còn như vậy, sau này ta sẽ không cho chàng vào phòng nữa!”

 

“Tại sao lại không thể vào? Ta là trượng phu của nàng mà.”

 

“Ta nói là ta không muốn……”

 

Lời Trần Ánh Trừng còn chưa kịp nói ra, một giọt chất lỏng ấm nóng đã rơi xuống cổ nàng, trượt dọc theo làn da, mang đến cảm giác kỳ lạ khác thường.

 

“Ta là trượng phu của nàng.” Hắn run giọng, hai tay siết chặt eo nàng, “Trừng Trừng, ta là trượng phu của nàng. Nàng không thể không cần ta.”

 

“……”

 

Sống mũi Trần Ánh Trừng cay xè, cũng dâng lên cảm giác muốn khóc.

 

“Chỉ là……”

 

“Ta không muốn nghe. Trừng Trừng, để ta ôm nàng.”

 

Hắn không cho nàng cơ hội khước từ, một bàn tay ôm lấy má nàng, ép nàng quay mặt đi, đón nhận những nụ hôn ngày càng mãnh liệt. Trần Ánh Trừng chỉ đẩy n.g.ự.c hắn hai lần lấy lệ, không thể đẩy ra, cũng hoàn toàn từ bỏ kháng cự.

 

Cánh cửa phòng đóng chặt, trên vách tường phản chiếu hai cái bóng giao nhau.

Trần Ánh Trừng nhìn quần áo hắn vẫn còn chỉnh tề, không khỏi bất mãn hỏi:

 

“Vì sao chàng không cởi?”

 

“Vết sẹo vẫn chưa lành.”

 

Nói xong, hắn cúi đầu, đầu lưỡi nhẹ nhàng vẽ theo đường nét cơ thể nàng.

 

Ánh mắt Trần Ánh Trừng lướt xuống dưới, rồi như bị bỏng mà vội vàng thu về.

 

Trước kia khi còn là Tiểu Tước, mỗi khi hắn làm thế nàng đã thấy xấu hổ, huống chi bây giờ hắn là Giang Tùy Sơn, thân phận khác biệt khiến nàng có cảm giác như đang xúc phạm nam chính, đầy tội lỗi.

 

Dưới sự va chạm kép từ tâm lý và thị giác, Trần Ánh Trừng đưa mu bàn tay che mắt:

 

“Được rồi, đừng… đừng tiếp tục nữa…”

 

Hắn không trả lời, chỉ nhẹ nhàng ma sát bằng răng, như muốn cắn nát lý trí của nàng.

Trần Ánh Trừng vươn tay túm lấy tóc hắn, theo bản năng kéo ra, nhưng hắn chỉ khựng lại một chút rồi lại tiếp tục.

 

Đầu óc nàng rối loạn vô cùng, dưới chút lý trí còn sót lại, nàng tưởng rằng mình đã dùng sức đẩy đầu hắn ra nhưng lúc này, ngay cả giọng nói cũng mềm yếu không ra hình:

 

“Giang Tùy Sơn……” Nàng run rẩy gọi, đầu óc đã bị nhiệt độ cơ thể hắn làm cho rối bời. Bất chợt giọng nàng cao lên:

“Tiểu Tước ——!!”

 

“Ta ở đây.”

 

Giang Tùy Sơn lập tức bế nàng, người đẫm mồ hôi, lau sạch, giúp nàng thay y phục mới, rồi tự mình dọn dẹp “tàn cuộc”.

 

Trần Ánh Trừng vẫn chưa hoàn toàn lấy lại tinh thần, nằm úp lên bàn, nhìn gương mặt hắn vẫn còn chưa tan hết dục vọng, khẽ hỏi:

 

“Sao không làm đến cùng?”

 

“Vết sẹo vẫn chưa lành.” Hắn vẫn dùng lý do cũ.

 

Nhưng đó chỉ là một phần lý do. Với mức độ thân mật vừa rồi, Trần Ánh Trừng đã bộc lộ sự kháng cự rõ ràng. Nếu đi xa hơn, nàng có thể sẽ lập tức đẩy hắn ra.

 

Nàng vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận thân phận hiện tại của hắn, trong lòng vẫn còn ý định hoà ly.

 

Hắn cần tiến từng bước, không thể làm nàng sợ hãi.

 

Giang Tùy Sơn cúi người hôn khóe mắt nàng, như tranh công hỏi:

 

“Tiểu thư có thích không? Sau này ta có thể làm thường xuyên.”

 

“Đừng nói mấy lời như vậy……”

 

Trần Ánh Trừng quay mặt đi, chỉ lộ ra phần vành tai đỏ ửng.

 

Giang Tùy Sơn lại ghé sát hôn nhẹ lên tai nàng, trong lòng an tâm hơn phần nào.

 

May mắn là… nàng vẫn thích tiếp xúc với hắn.

 

Mà hắn là người của nàng.

 

Như vậy, nàng sẽ không nỡ bỏ rơi hắn nữa.

 

 

Loading...