Xuyên Vào Gia Tộc Phản Diện - Chương 56 (2)
Cập nhật lúc: 2025-05-31 15:48:25
Lượt xem: 32
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mấy vị trưởng lão đều nghẹn lời, chỉ biết nhìn nhau bằng ánh mắt phức tạp, có phần bất đắc dĩ.
Hạ Hầu Cùng La thấy vậy liền cười càng âm hiểm:
“Chỉ cần tiểu muội ta thích là được. Giang chưởng môn có đổi họ hay không, kỳ thật cũng chẳng quan trọng lắm.”
Dương Liễu Sinh mặt hiện rõ bốn chữ “Không thể tin nổi”, chỉ thấy đối phương vừa mặt dày vừa vô liêm sỉ, nhưng cũng không tiện phát tác lúc này.
Hạ Hầu Cùng La lắc đầu, phất tay nói:
“Nếu Giang chưởng môn không ở đây, vậy ngày khác ta lại đến thăm.”
Hắn đến là tùy tâm sở dục, lúc đi cũng chẳng buồn chờ ai tiễn, như một cơn gió nhẹ thoáng qua, đã chẳng thấy bóng dáng đâu nữa.
Chờ đám người trong phòng phản ứng lại, thì ngoài cửa đã vắng tanh.
Nghê Nhai nâng chén trà, nhấp một ngụm để áp chế cơn kinh hãi, cảm thán:
“Hạ Hầu gia bọn họ thật là…”
Tạ Thông thở dài, bổ sung:
“… Một đám điên thật sự.”
Một vị trưởng lão lớn tuổi khác đứng dậy, nghiêm mặt nói:
“May mà Giang Tùy Sơn không có mặt trong học viện, nếu không, tên đó lật tung học viện lên cũng sẽ phải lôi cho bằng được hắn ra.”
Tạ Thông giận dữ nói:
“Hắn là cái thứ gì, mà cũng dám làm càn trong Xích Nhật học viện chúng ta?”
Dương Liễu Sinh chắp tay sau lưng, lạnh lùng tiếp lời:
“Voi lớn cũng ngại bị kiến gặm, huống chi Hạ Hầu gia còn ghê tởm hơn cả kiến nữa.”
Một trưởng lão khác phẫn uất tiếp:
“Năm xưa lúc diệt Ma tộc, lẽ ra phải nhân cơ hội mà diệt luôn Hạ Hầu bọn hắn!”
Lại có người phản bác:
“Nói thế cũng không ổn. Trận chiến Tiểu Sơn Truân năm ấy, Hạ Hầu gia cũng ra không ít lực.”
“Ra sức thì sao? Ra sức là có thể càn rỡ như vậy à?!” Có người lập tức phản bác.
“Được rồi.” Dương Liễu Sinh cắt ngang tất cả, nhíu mày, xoa nhẹ trán: “Giang Tùy Sơn rốt cuộc đi đâu rồi? Có ai biết không?”
Hắn quay đầu nhìn về phía Nghê Nhai:
“Xa Chí có nhắc gì không?”
Nghê Nhai sắc mặt hơi biến, cười có chút gượng gạo:
“Ta cũng lâu rồi không thấy hắn. Hắn cứ ở mãi trong rừng trúc, rất ít khi xuất hiện. Trước kia thì có tên tiểu tử nhà Bách Lý thường xuyên đến tìm hắn, nhưng gần đây cũng chẳng thấy bóng dáng đâu. Lần sau nếu gặp, ta sẽ hỏi thử. Nhưng hắn chắc cũng không biết gì nhiều.”
Dương Liễu Sinh khoát tay:
“Không cần hỏi. Hôm nay tới đây là đủ rồi.”
Ông thầm nghĩ: Người duy nhất có thể biết hành tung Giang Tùy Sơn lúc này, chỉ có thể là tiểu tử đó.
Vị chưởng môn tương lai này, từ đầu đến cuối đều là hành sự theo ý mình, như thể chẳng hề để tâm tới chức chưởng môn gì đó.
Lần trước hắn tới Xích Nhật Thành, rõ ràng chỉ vì muốn mượn Tàng Thư Các của học viện để tìm một thứ gì đó.
Tìm gì cơ chứ?
Nghe đồn… hắn từng thành thân ở Thanh Bảo Thành, cùng với một nữ tử nhà họ Trần.
Theo lý mà nói, trong nhà có được một vị quý tế như vậy, Trần gia đáng lẽ phải gấp rút thông cáo thiên hạ, khoe khoang khắp nơi mới phải. Thế nhưng Trần gia lại chưa từng công khai nhắc tới.
Xem ra cuộc hôn nhân giữa Giang Tùy Sơn và Trần gia tiểu thư cũng không phải quá viên mãn.
Giang Tùy Sơn vừa xuất hiện trước mặt người Trần gia, sắc mặt đám người lập tức lộ vẻ ngượng ngùng xấu hổ.
Dù sao năm đó bọn họ cũng chẳng nói chẳng rằng đã bỏ rơi hắn, nay hắn vinh quy trở về, danh tiếng vang xa, thì tự nhiên không thể lại dùng thái độ đối đãi như một “Tiểu Tước” vô danh như xưa nữa.
Vì sự hiện diện của Giang Tùy Sơn, không khí bữa trưa trở nên vô cùng trầm mặc, bầu không khí căng cứng như dây đàn. Cơm ăn gần xong, vậy mà không ai dám mở miệng nói câu nào.
Cuối cùng vẫn là Trần Chính Triệt lên tiếng trước:
“Nghe nói ngươi đoạt được Thắng Thiên Kiếm, sau này ta cũng phải gọi ngươi một tiếng chưởng môn đại nhân rồi.”
Giang Tùy Sơn thản nhiên đáp:
“Nhị ca nói quá lời rồi, huynh vẫn cứ như xưa mà đãi ta là được.”
Ánh mắt hắn lướt qua, dừng lại ở Trần Ánh Trừng, thấy chén canh trước mặt nàng chưa động, hắn liền đưa tay định lấy qua cho nàng.
Nam Cung Tư Uyển
Nào ngờ Trần Ánh Trừng vội vàng lấy tay che miệng chén, rồi đẩy nó sang một bên.
“Ta ăn no rồi.” Nàng buông đũa đứng dậy: “Nhị ca! Hôm nay các huynh còn ra ngoài câu cá không? Mang ta theo với!”
Trần Chính Triệt ngẩn người, liếc nhìn Giang Tùy Sơn rồi lại quay sang muội muội, định nói gì đó,
“Đi thì cũng đi, có điều……”
Bọn họ vợ chồng mới vừa gặp mặt, chẳng lẽ không có điều gì cần nói riêng với nhau sao?
Trần Ánh Trừng không cho hắn cơ hội nói tiếp:
“Tốt, vậy ta đi chuẩn bị một chút!” Dứt lời liền chạy đi như một cơn gió, bỏ lại Giang Tùy Sơn với cánh tay còn chưa kịp đặt lên vai nàng, lơ lửng giữa không trung.
“……”
Ai cũng nhận ra bầu không khí giữa hai người có vấn đề.
Quả nhiên là có mâu thuẫn.
Chắc cũng vì thế mà Trần Ánh Trừng trước đây mới vội vàng rời khỏi Xích Nhật Thành, không quay về quê nhà.
Nhưng vì chẳng rõ tình hình cụ thể, nên mấy người Trần gia cũng không tiện xen vào chuyện phu thê son trẻ, chỉ biết âm thầm lảng tránh ánh mắt, giữ im lặng đến cùng.
“Ta cũng ăn no rồi, các vị cứ thong thả.”
Giang Tùy Sơn nhẹ giọng nói, rồi cũng đứng dậy rời đi, đuổi theo hướng Trần Ánh Trừng vừa chạy.
Chờ hắn đi khuất, bầu không khí trầm ngưng trên bàn ăn mới từ từ tan đi.
Trần Chính Triệt lập tức thốt lên:
“Bọn họ làm sao thế? Tiểu Tước có tình nhân bên ngoài à?”
“Ngươi nói bậy cái gì đó, hắn dám chắc?” Trần Ánh Du trừng mắt lườm hắn một cái.
Trần Chính Triệt: “Thế thì rốt cuộc bọn họ sao vậy?”
Trần Chính Thác bình thản đáp: “Chuyện này phải hỏi tiểu muội.”
Trần Chính Triệt vẫn không cam lòng:
“Nhìn thế nào cũng thấy là lỗi Tiểu Tước! Tiểu muội lạnh lùng với hắn thấy rõ, các ngươi không thấy à? Hắn bóc tôm cho muội ấy, gắp đồ ăn cho muội ấy, muội ấy một miếng cũng không ăn! Hai người này tuyệt đối là cãi nhau!”
Trần Ánh Du: “Không cãi nhau, Trừng Trừng liệu có quê mà không về như thế này không?”
Trần Chính Triệt: “Vậy họ cãi nhau vì cái gì? Ta nhớ rõ Tiểu Tước đâu có làm gì sai. Khoan… chẳng lẽ hắn ở Xích Nhật Thành làm chuyện gì khuất tất?”
“Được rồi, đừng đoán mò nữa.” Trần Nguyên Phúc cắt ngang, “Đi chuẩn bị đi. Chiều nay đổi chỗ khác câu cá, cái chỗ ban nãy phong thủy xấu quá, cá cũng không thèm tới.”
Cha nương hai người phản ứng bình thản ngoài dự đoán, khiến Trần Chính Triệt cảm thấy chắc chắn họ biết điều gì đó, nhưng lại không dám hỏi thêm, đành buồn bực “ừ” một tiếng, rồi cúi đầu ăn cơm.
Trần Ánh Trừng vẫn giữ bộ dụng cụ câu cá trong kho, mấy ngày trước còn dùng đến, cho nên rất dễ tìm.
Nàng lấy chiếc giỏ đựng cá đã hơi ẩm mốc, đem đặt dưới ánh nắng mặt trời hong khô.
Vừa ngẩng đầu, đã thấy Giang Tùy Sơn đang đi về phía này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-gia-toc-phan-dien/chuong-56-2.html.]
Trong lòng nàng lập tức nổi lên cơn hoảng loạn, vội vã nhìn quanh tìm chỗ trốn.
Cuối cùng chỉ biết cúi gằm đầu, hận không thể chui vào trong cái giỏ cá kia trốn cho xong.
“Tiểu thư.”
Hắn không tiến lại gần, chỉ ngồi xổm xuống cách Trần Ánh Trừng không xa, nghiêng đầu nhìn nàng, dịu dàng hỏi:
“Nàng chỉ mang chừng ấy thôi sao?”
“Ừm.”
“Gió biển mạnh, nhớ mang thêm áo khoác.”
“Ừm.”
“Mặt trời cũng gắt, nhớ đội nón rơm.”
“Biết rồi.”
“Ta có thể đi cùng nàng không?”
“……”
“Tiểu thư, nếu nàng cúi đầu thấp hơn nữa, e là sẽ chui tọt vào cái giỏ đựng cá mất.”
Trần Ánh Trừng ngẩng đầu, sắc mặt xấu hổ, ôm gối nói nhỏ:
“Chàng không thể đi cùng ta.”
“Tại sao?”
“Chàng là người lạ mặt, nếu bị người trên đảo trông thấy sẽ rắc rối.”
“Thì ra là vì chuyện đó à? May quá.”
Hắn bật cười khẽ, khiến Trần Ánh Trừng ngẩng đầu nghi hoặc, rồi nghe hắn nói tiếp:
“Ta còn tưởng… tiểu thư không muốn gặp ta nữa.”
“……”
Nàng ngẩng mắt nhìn hắn gương mặt tái nhợt, gắng gượng nở một nụ cười. Tim nàng chợt nhói, lại vội vàng cúi đầu xuống.
“Giang Tùy Sơn, chàng định đứng đây đến bao giờ?” nàng hỏi khẽ.
“Gọi ta là Tiểu Tước, tiểu thư.” Hắn lập tức sửa lời.
Trần Ánh Trừng lặng đi một chút, rồi đứng dậy.
Giang Tùy Sơn cũng đứng dậy theo.
“Giang Tùy Sơn.”
“Tiểu Tước.” Hắn nhấn mạnh, bước lên một bước.
Trần Ánh Trừng ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn:
“Tên của chàng là Giang Tùy Sơn. Nếu chàng đã tìm được tên thật của mình, thì đừng dùng cái tên trước kia nữa, nghe… lạ lắm.”
“Lạ?”
Hàng mày hắn khẽ nhíu lại, như thể có một tảng đá lớn đè lên ngực, vẻ bình thản trong mắt rạn nứt trong khoảnh khắc.
“Nàng là người đặt tên đó cho ta, giờ lại nói nó… kỳ cục?”
Hắn đột nhiên nắm lấy cổ tay nàng, bất chấp nàng giãy giụa, kéo nàng lại gần:
“Chẳng phải chính tiểu thư trước đây không thích cái tên ‘Giang Tùy Sơn’ sao? Vậy vì sao ta lại không thể tiếp tục dùng cái tên cũ?”
Trần Ánh Trừng cảm thấy trái tim như nhảy thót lên.
Sự áp bách từ hắn như nuốt chửng nàng.
Nàng cố kéo tay ra, giọng nhỏ như muỗi:
“…… Đau.”
“!!”
Giang Tùy Sơn giật mình lập tức buông tay, thấy cổ tay nàng hằn lên một vết đỏ, ánh mắt lộ vẻ sợ hãi, áy náy dâng đầy:
“Xin lỗi… tiểu thư, ta không cố ý… ta không định làm nàng đau…”
Trần Ánh Trừng lùi một bước, lắc đầu:
“Ta không phải không thích cái tên này. Giang Tùy Sơn… rất dễ nghe.”
Hắn bỗng lặng người, nhẹ giọng hỏi:
“Thật chứ?”
Trần Ánh Trừng gật đầu:
“Lần đầu tiên nghe thấy cái tên ấy, ta đã thấy rất êm tai.”
“Tiểu thư thích là được rồi.”
Hắn mỉm cười, nụ cười dần lan tỏa, rồi lại nói tiếp:
“Nhưng ta cũng thích khi tiểu thư gọi ta bằng cái tên trước kia.”
“… Nhưng giờ chàng đã là Giang Tùy Sơn, chàng không thể mãi dùng tên ‘Tiểu Tước’ được.”
Chàng cũng không thể mãi ở lại nơi này.
Giang Tùy Sơn thoáng nhìn thần sắc nàng, đoán được nàng định nói gì, liền giành trước lên tiếng.
Hắn nhấc giỏ cá, tay còn lại nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay nàng:
“Tiểu thư không phải định đi câu cá sao? Để ta đi cùng được không?”
“Không được…”
“Ta sẽ biến hóa thành người khác, tuyệt đối không để ai trên đảo phát hiện.”
Hắn lại ngắt lời nàng, quay đầu mỉm cười:
“Hôm qua nàng bảo thường đi câu cá với nhạc phụ và các huynh trưởng, ta cũng muốn cùng nàng một lần. Tiểu thư, cho ta ở bên nàng vài ngày, được không?”
Trần Ánh Trừng nhìn xuống hai bàn tay đang siết chặt nhau, khẽ nói:
“Giang Tùy Sơn, hôm qua chàng đã hứa với ta, rằng sẽ trở lại Thanh Hà đại lục.”
Hắn vẫn kéo nàng bước đi:
“Ừ, nhưng ta đâu có nói là hôm nay trở về.”
“Chàng tính khi nào sẽ đi?”
“Tiểu thư định khi nào trở về?”
“… Không biết. Phong cảnh nơi này cũng đẹp, chắc ta sẽ ở lại một hai năm.”
“Vậy ta cũng ở lại một hai năm.”
“Giang Tùy Sơn, chàng không thể như vậy.”
Nàng dừng bước, giọng có phần sốt ruột.
“Chàng còn có việc cần hoàn thành, không thể cùng ta ở đây lãng phí thời gian.”
Hắn bỗng siết tay nàng chặt hơn, kéo nàng sát lại bên người:
“Tiểu thư luôn nói ta có ‘chuyện quan trọng’ phải làm. Nhưng chính ta còn không biết cái gọi là ‘sứ mệnh’ đó rốt cuộc là gì, liệu có thật đáng để ta đánh đổi cả thê tử của mình không?”
“Chàng đã gặp Dương Liễu Sinh rồi phải không?”
“Ừ.”
“Còn Hạ Hầu Cùng La thì sao?”
“Chưa. Hắn là ai?”
“……”
Giang Tùy Sơn đã rời Kiếm Các hơn ba tháng, vậy mà Hạ Hầu gia vẫn còn nhẫn nại được.
Hắn lập tức hỏi dồn:
“Hạ Hầu Cùng La là ai?”
Trần Ánh Trừng im lặng hồi lâu, cuối cùng mới thấp giọng nói:
“Là người mà chàng phải cẩn thận đề phòng.”