Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Vào Gia Tộc Phản Diện - Chương 55 (1)

Cập nhật lúc: 2025-05-30 16:47:42
Lượt xem: 31

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khang Ớt là hậu duệ của tộc Thanh Xà thuần huyết. Thân hình nhỏ nhắn, nhưng lại mang trong mình loại độc cực mạnh, lan truyền nhanh như chớp, chỉ trong khoảnh khắc có thể g.i.ế.c c.h.ế.t một con sơn dương.

 

Tuy nhiên, trong cơ thể Khang Ớt còn có dòng m.á.u của mẫu thân, khiến độc tố của tộc Thanh Xà trong người hắn bị pha loãng. So với phụ thân, độc tính của hắn kém xa, nhưng hắn đã cắn vào cổ tay Giang Tùy Sơn ba, bốn vết. Trong tình cảnh cấp bách, không ai rõ rốt cuộc hắn đã truyền vào bao nhiêu độc.

 

Vừa đặt Giang Tùy Sơn nằm lên giường, môi hắn lập tức chuyển sang màu xanh lam sẫm, vùng da quanh vết thương tím ngắt rồi dần hóa đen. Trần Ánh Trừng vội dùng ngân châm chích vào miệng vết, m.á.u đen đặc trào ra cuồn cuộn, đầu ngân châm cũng bị nhuộm đen kịt.

 

“Ta thật sự không cố ý…”

Khang Ớt đứng bên giường, định lên tiếng giải thích, nhưng bị ánh mắt lạnh băng của Trần Ánh Trừng chặn lại.

 

“Thúy Tâm Ngọc, có phải đang ở trên người ngươi không?”

“Hả? À… có!”

 

Khang Ớt lục tìm trên người một hồi, rồi từ tay áo rút ra một chiếc túi thơm tinh xảo, đổ ra viên thúy ngọc bên trong.

 

Nam Cung Tư Uyển

Trần Ánh Trừng đặt viên ngọc vào lòng bàn tay của Giang Tùy Sơn. Dưới làn da, m.á.u dường như bắt đầu lưu chuyển chậm rãi về phía viên ngọc. Vùng da vốn đen kịt như mực cũng dần nhạt đi, từng chút một khôi phục lại màu sắc ban đầu.

 

Thấy vậy, Trần Ánh Trừng bẻ các ngón tay hắn ra để quan sát. Ở sâu trong viên Thúy Tâm Ngọc đã bắt đầu xuất hiện màu đen, như thể có sinh vật nhỏ đang bơi lội bên trong.

 

Nàng thở phào nhẹ nhõm, quay đầu lại nhìn Khang Ớt thì thấy hắn đang lo lắng xoắn vặn các ngón tay vào nhau, môi bị cắn đến rướm máu.

 

“Ta… ta thật sự không cố ý… Là hắn muốn g.i.ế.c ta trước…”

 

Ánh mắt hắn liếc lên Giang Tùy Sơn đang nằm trên giường, rụt rè biện giải cho mình, trong mắt lấp lánh ánh lệ.

 

“Đừng khóc,” Trần Ánh Trừng bất đắc dĩ nói, “Sao ngươi lại ở đây?”

 

“Ta đến tìm hắn,” Khang Ớt chỉ vào Giang Tùy Sơn, “Không ngờ hắn lại là trượng phu của ngươi.”

 

“Ngươi tìm chàng làm gì?” Trần Ánh Trừng vừa hỏi dứt, chợt nghĩ ra điều gì, ánh mắt trầm xuống: “Là các ngươi dẫn chàng đến đây?”

 

“Ừm. Hắn nói hắn có Thúy Tâm Ngọc.” Khang Ớt đáp xong, trong lòng lại trào dâng cảm giác ấm ức vô hạn. “Nếu biết trước ngươi cũng có Thúy Tâm Ngọc, ta nhất định sẽ không đưa hắn đến.”

 

Hắn vốn định đưa người đến giúp, nào ngờ Trần Ánh Trừng đã dùng Thúy Tâm Ngọc giải độc cho bà ngoại từ lâu. Kết quả hắn lại bị cha trách phạt, không kịp đưa Giang Tùy Sơn trở về. Đúng lúc Biên Nhu và những người khác muốn để Giang Tùy Sơn tham dự lễ hội mùa xuân… Nhiều sự trùng hợp đan xen, cuối cùng tạo nên cục diện rối rắm hiện tại.

 

Trần Ánh Trừng: “…”

 

Thì ra căn nguyên mọi chuyện lại bắt nguồn từ chính nàng.

 

Nàng nhẹ giọng giải thích: “Lúc đó không nói thật với ngươi, là vì ta và ngươi chưa thân thiết.”

 

“Ta hiểu mà.” Khang Ớt ngước mắt nhìn nàng, ánh nhìn đầy nước, ủy khuất đến tột cùng. “Là ta không đúng, không đủ tin tưởng ngươi, mới đem hắn đến đây.”

 

Hắn đưa tay lau nước mắt, do dự một chút rồi nói nhỏ: “Trừng Trừng, ngươi đối tốt với ta như vậy, ta chỉ muốn báo đáp ngươi. Cho nên mới…”

 

“Cho nên liền cắn bị thương phu quân của ta?”

 

Trần Ánh Trừng bỗng nhiên nghiêm giọng. Khang Ớt vừa mới ngừng khóc, nước mắt lại lặng lẽ rơi xuống.

 

“Ta không có! Thật sự là hắn ra tay trước!”

 

“…”

 

Trần Ánh Trừng quay mặt đi, vẻ mặt âm trầm phức tạp.

 

Nàng biết rõ Khang Ớt nói thật. Ngay cả bản thân hắn còn không đánh lại thì làm sao có thể chiếm được thượng phong trước Giang Tùy Sơn? Nhưng nàng vẫn không thể kiềm được cơn giận, đặc biệt là khi thấy hắn ngã trước mặt mình, thân thể đầy thương tích, cơn giận trong lòng liền bùng lên không thể kiểm soát.

 

Đó là người của nàng làm sao có kẻ dám ra tay với hắn trước mặt nàng?

 

Trần Ánh Trừng hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: “Ngươi về trước đi. Ta sẽ nghĩ cách tiễn chàng đi. Đừng nói chuyện này với bất kỳ ai.”

 

“Trừng Trừng…”

 

Khang Ớt còn muốn nói gì đó, nhưng ánh mắt Trần Ánh Trừng đã hoàn toàn đặt lên người Giang Tùy Sơn, không thèm nhìn hắn lấy một cái.

 

Khang Ớt mím môi, ấm ức liếc nhìn bóng lưng nàng, rồi xoay người rời đi.

 

Tiếng cửa khép lại vang lên phía sau. Trần Ánh Trừng nhìn tay phải Giang Tùy Sơn đang nắm chặt lấy tay mình, khẽ thở dài, rồi nhẹ nhàng bẻ các ngón tay hắn ra, rút tay mình về.

 

Nàng ngồi xổm xuống bên giường, chăm chú nhìn gương mặt Giang Tùy Sơn đã dần dần có lại chút huyết sắc, không khỏi thở dài lần nữa.

 

Dù rất không muốn thừa nhận, nhưng khoảnh khắc vừa rồi khi nàng giận dữ, trong lòng còn có cả… đau xót.

 

Nàng vẫn luôn xem Tiểu Tước như vật sở hữu của riêng mình. Từ trước đến nay, bên cạnh Tiểu Tước chỉ có nàng, bất kể người khác có ngưỡng mộ hay khao khát thế nào, hắn cũng chỉ xoay quanh nàng, cúi mình vì nàng, tất cả ánh mắt, tâm tư đều chỉ hướng về nàng.

 

Nhưng dù cho có cho nàng một trăm lá gan, nàng cũng không dám coi nam chính là người của mình. Nhất là khi đối phương đã nắm trong tay Thắng Thiên Kiếm, lại sắp trở thành chủ nhân của Xích Nhật Học Viện.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-gia-toc-phan-dien/chuong-55-1.html.]

Chỉ có điên rồi mới dám bắt loại người như thế giúp mình cởi áo trang điểm.

 

Trần Ánh Trừng trong lòng rối như tơ vò. Nàng đã luyến tiếc Tiểu Tước, nhưng lại không dám giam giữ nam chính trong nhà, độc chiếm hắn cho riêng mình. Chính nàng cũng không rõ rốt cuộc bản thân muốn gì.

 

Có lẽ… nàng vẫn đang tự huyễn hoặc mình rằng: Tiểu Tước chỉ là Tiểu Tước chỉ trùng tên với Giang Tùy Sơn. Còn Giang Tùy Sơn thật sự sẽ xuất hiện một năm sau, để hoàn thành sứ mệnh trảm yêu trừ ma, bảo vệ chính đạo.

 

Còn Tiểu Tước, chỉ cần mãi mãi ở bên nàng là được.

 

Tâm nàng nhỏ như chim sẻ, chỉ mong người nhà bình an, phu quân kề bên, tương lai thi đỗ vào Thanh Bảo Ty làm thanh quan, vì dân chúng xây dựng một gia đình hạnh phúc, sống những tháng ngày bình dị, an yên.

 

Nhưng Giang Tùy Sơn thì khác. Tương lai bên cạnh hắn sẽ có vô số đồng đội, ai nấy đều là những dũng sĩ có thể một mình đảm đương một phương. Họ là những người được Thiên Đạo chọn lựa, mang theo hào quang riêng biệt, thân thế hiển hách, thiên phú xuất chúng. Dưới sự an bài của vận mệnh, họ sẽ trở thành chỗ dựa không thể thiếu cho Giang Tùy Sơn.

 

Còn nàng thì không. Nàng không phải người được Thiên Đạo ưu ái, thậm chí ngay cả sự tồn tại cũng là trái với số mệnh.

 

Nàng không gánh nổi dã tâm của Giang Tùy Sơn, càng không đủ năng lực cùng hắn chia sẻ trọng trách mà Thiên Đạo đã giao phó.

 

Trần Ánh Trừng không muốn trở thành kẻ phụ thuộc bên cạnh hắn, nhưng nàng cũng sợ một ngày nào đó bản thân sẽ thực sự trở thành gánh nặng. Khi ấy, dù hiện tại hai người vô tư, tình thâm ý nồng, tất cả cũng sẽ hóa thành ký ức chẳng thể đối diện nổi.

 

Nàng vươn tay vuốt nhẹ giữa hai hàng chân mày đang nhíu chặt của Giang Tùy Sơn, cúi người nằm lên n.g.ự.c hắn, cảm nhận tiếng tim đập đều đều, nhịp hô hấp sâu cạn ổn định, rồi từ từ nhắm mắt lại.

 

Những khoảnh khắc yên tĩnh và bình yên như thế này, e rằng sẽ chẳng còn lại bao nhiêu nữa.

 

Ngón tay đang nắm Thúy Tâm Ngọc của Giang Tùy Sơn khẽ run, hắn mở mắt, nhìn mái đầu đang tựa trên n.g.ự.c mình, mím môi cười thầm.

 

Chiêu này tuy khiến con xà yêu kia được lợi, nhưng thực sự hiệu quả.

 

Hắn biết rõ với đôi mắt tinh tường của Trần Ánh Trừng, mánh lới nhỏ như vậy không thể qua mặt nàng. Thế nhưng kết quả lại cho thấy hắn đã đi đúng nước cờ.

 

Trừng Trừng… vẫn còn đau lòng vì hắn.

 

Trong lòng nàng, vẫn còn có hắn.

 

Hơi thở của nàng xuyên qua lớp vải mỏng trên n.g.ự.c hắn, truyền đến da thịt, khiến hắn phải cắn chặt răng, siết mạnh viên Thúy Tâm Ngọc trong tay để kiềm chế xúc động muốn ôm lấy nàng vào lòng.

 

Thời gian sau này còn dài, hắn có thể từ từ khiến Trừng Trừng chấp nhận con người hắn hiện tại.

 

Đầu Trần Ánh Trừng khẽ động đậy, Giang Tùy Sơn vội thu lại ánh mắt, nhắm mắt giả vờ ngủ.

 

Cảm giác mềm mại ấm áp trong lồng n.g.ự.c đột nhiên biến mất. Ngón tay hắn khẽ run lên khi nghe thấy tiếng bước chân Trần Ánh Trừng rời giường. Hắn hơi hé mắt, len lén nhìn bóng nàng đang đi về phía cửa.

 

“Ê!” Cửa phòng vừa mở ra, đã nghe thấy giọng Biên Nhu vang lên: “Người ngoại tộc kia đang ở đây à?”

 

“Ngươi tìm ai? Ta cũng là người ngoại tộc.” Trần Ánh Trừng chắn ở cửa, nhìn thấy bộ dạng tức giận đến mức sắp phun m.á.u của đối phương thì đoán ngay ra nàng đến để bênh vực Khang Ớt.

 

“Là… là cái người ấy ấy, người chúng ta đưa đến, cái… cái người là trượng phu của ngươi!”

 

Biên Nhu nói mà ánh mắt lảng tránh khắp nơi, rõ ràng không quen với cách gọi ấy.

 

Trần Ánh Trừng không trả lời câu hỏi của nàng, mà hỏi ngược lại: “Tại sao các ngươi đều thích tự tiện xông vào sân nhà ta như vậy? Là do ngày thường ta quá dễ dãi với các ngươi sao?”

 

Biên Nhu sững người, lập tức lùi về sau một bước nhỏ, lúng túng cúi đầu: “Ta… ta không có xông vào, ta đã chào hỏi tỷ tỷ ngươi rồi…”

 

“Chào nàng là chuyện của nàng. Muốn vào sân của ta, ngươi phải được ta đồng ý.”

 

“… Xin lỗi.”

 

Biên Nhu bị sự nghiêm khắc và lạnh lùng đột ngột của Trần Ánh Trừng làm cho hoảng hốt, lí nhí xin lỗi. Gương mặt đỏ ửng đến tận mang tai, trên đầu còn lộ ra một đôi tai thỏ mềm nhũn.

 

Dù đang trong tình huống xấu hổ như vậy, nàng vẫn gom hết can đảm để nói ra mục đích đến đây:

 

“Ta… ta tới là vì Ớt Ớt… Hắn khóc thương tâm lắm, ngươi có thể đi an ủi hắn một chút được không?”

 

Trần Ánh Trừng lạnh nhạt nói: “Hắn cắn bị thương người ta, vì sao ta phải an ủi hắn?”

 

“Hắn khóc đến sắp mất nước rồi! Bây giờ hắn biến lại thành con rắn nhỏ bé tí, khóc đến nỗi nước mắt đọng lại thành… cả một vũng!” Biên Nhu khoa tay múa chân diễn tả, “Cắn người là hắn không đúng, nhưng là do hắn thích ngươi mới như vậy! Hắn muốn làm thiếp của ngươi, nên mới chọc giận trượng phu ngươi đó!”

 

Trần Ánh Trừng: “…… Cái gì?”

 

Trước với sau có liên quan gì với nhau không vậy?

 

“Hắn muốn báo đáp ngươi, nên muốn… lấy thân báo đáp. Nhưng vì ngươi có trượng phu rồi, hắn chỉ có thể làm thiếp. Mà các ngươi ở Thanh Hà đại lục chẳng phải rất nhiều người có thiếp sao? Cho nên Ớt Ớt muốn được trượng phu ngươi cho phép, để làm thiếp của ngươi.”

 

Trần Ánh Trừng nghe xong liền choáng váng, “Khoan đã, mấy thứ này các ngươi nghe từ đâu ra? Hơn nữa, không phải ngươi thích Khang Ớt sao?”

 

Biên Nhu nghiêng đầu, ánh mắt ngây thơ đầy nghi hoặc: “Ta thích hắn thì liên quan gì đến chuyện hắn muốn làm thiếp của ngươi? Ngươi giúp hắn, chẳng phải hắn nên lấy thân báo đáp sao?”

 

Trần Ánh Trừng: “…… Về nhà chơi đi.”

Loading...