Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Vào Gia Tộc Phản Diện - Chương 54 (2)

Cập nhật lúc: 2025-05-30 01:56:36
Lượt xem: 43

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhìn cánh cửa sơn đỏ trước mặt, Khang Ớt trố mắt đến mức miệng có thể nhét vừa quả trứng gà. “Chỗ này á?”

 

Biên Nhu kinh ngạc: “Nhà Trừng Trừng? Sao người từ nơi khác lại ở đây?”

 

Cả bọn đồng loạt quay sang nhìn Khang Ớt. Hắn vội ngậm miệng lại, cười gượng: “Có khi là Lang di ngửi nhầm cũng nên.”

 

“Lão nương mới không bao giờ làm sai!”

 

Tiếng quát tràn đầy khí thế từ phía xa của lang dì vang lên khiến đám tiểu yêu hoảng hồn ôm chầm lấy nhau, tai thỏ, đuôi cáo đều lộ ra hết cả.

 

“Ta vào trong xem thử.”

Nam Cung Tư Uyển

 

Khang Ớt lập tức biến thành hình rắn, bất chấp bạn bè ngăn cản, lẻn vào trong qua khe tường.

 

Trong sân, Trần Ánh Trừng đã ngủ suốt một đêm, đến tận gần trưa mới tỉnh.

 

Nhìn thấy người đang canh bên mép giường, nàng theo bản năng đưa tay ra. Người kia lập tức nghiêng người tới, làm như muốn bế nàng dậy.

 

Khi gương mặt kia tiến lại gần, Trần Ánh Trừng bỗng nhớ lại chuyện đêm qua, hai tay vội thu về, lùi về phía đầu giường.

 

“Tiểu thư.” Giang Tùy Sơn mỉm cười bất đắc dĩ, “Vẫn còn sợ ta sao?”

 

“Ta… không có.”

 

Trần Ánh Trừng nói với vẻ thiếu tự tin, ánh mắt nhìn tay hắn vẫn còn lơ lửng giữa không trung, rồi khẽ đưa tay đặt lên.

 

Giang Tùy Sơn kéo nàng lại gần, thuần thục giúp nàng mặc áo, đầu ngón tay vô tình chạm vào làn da nơi cổ, khiến nàng không kìm được co rụt lại.

 

“Để ta tự làm là được.”

 

Nàng đẩy tay hắn ra, định lấy lại quần áo nhưng không giành nổi.

 

“Gần xong rồi.” Giang Tùy Sơn cúi xuống, thắt đai lưng cho nàng, nhẹ nhàng vuốt lại mái tóc hơi rối, mỉm cười nói, “Ta hầu hạ tiểu thư rửa mặt chải đầu nhé? Hay để ta gọi Cần Nương với Mộng Cô đến?”

 

“Gọi các nàng tới… Ta tự làm cũng được.” Trần Ánh Trừng ngồi trước bàn trang điểm, cầm lấy chiếc lược, “Chuyện này ta biết làm.”

 

Trước kia nàng chỉ biết búi những kiểu đơn giản, phức tạp hơn thì đều để Cần Nương lo. Sau này khi chuẩn bị thành thân với Tiểu Tước, mấy việc đó dần dần chuyển sang cho hắn.

 

Tới đây rồi không còn ai giúp đỡ, Trần Ánh Trừng cũng không muốn làm phiền Cần Nương nữa, đành tự mình học hỏi. Lúc đầu búi tóc nghiêng ngả xiêu vẹo, nhưng nay đã có phần thuần thục.

 

Ngón tay nàng linh hoạt luồn qua mái tóc, chẳng mấy chốc đã búi được một kiểu chữ thập gọn gàng. Hai bên mái nàng để lại một dúm tóc, buộc dây xanh nhạt, chọn một đóa hoa lụa màu hồng phớt cài lên.

 

“Nhìn nè!” Nàng quay đầu nhìn Giang Tùy Sơn, “Thế nào?”

 

“Đẹp.”

 

Hắn nhẹ gật đầu, khoé môi mỉm cười, nhưng trong mắt lại chẳng có bao nhiêu nét vui.

 

Giang Tùy Sơn bước tới, chọn một đóa hoa ngọc trai trắng nhỏ tinh xảo trên bàn, cài cạnh hoa lụa, “Thế này trông càng thanh nhã.”

 

Trần Ánh Trừng mím nhẹ môi dưới, nụ cười khẽ khựng lại, “Ừ. Đẹp.”

 

“Ăn sáng thôi, sáng sớm nay ta đã gặp nhạc phụ, nhạc mẫu cùng các huynh tỷ rồi.”

 

Hắn lùi nửa bước, ánh mắt liếc thấy Trần Ánh Trừng thở phào nhẹ nhõm.

 

Giang Tùy Sơn khẽ cong môi, bàn tay phía sau hơi nắm lại, lòng bàn tay đã bị cào rớm m.á.u từ lúc nào.

 

“Tiểu thư dậy trễ một chút, phòng bếp đã để phần sẵn cho nàng, sẽ đưa tới ngay.”

 

Trần Ánh Trừng liếc mắt ra phía khác, “Chàng ăn rồi sao?”

 

“… Ăn rồi.” Hắn đáp.

 

Trần Ánh Trừng hỏi tiếp: “Vậy…?”

 

Giang Tùy Sơn: “Nhạc phụ còn có chuyện dặn dò, ta không thể ở lại cùng dùng bữa.”

 

Trần Ánh Trừng lại nhẹ nhàng thở ra, giọng nói rõ ràng thoải mái hơn hẳn: “Vậy được, chàng đi lo việc đi.”

 

“Được, tiểu thư ăn ngon miệng.”

Hắn xoay người lui ra, khép cửa phòng lại, nụ cười trên gương mặt cũng theo đó mà biến mất không còn dấu vết.

 

Lần đầu tiên trong đời, hắn cảm thấy căm hận chính sự hiểu rõ của mình với Trần Ánh Trừng vì hắn có thể phân biệt từng ánh mắt, từng biểu cảm nhỏ nhất của nàng, cũng vì thế mà dễ dàng nhận ra nàng đang dè dặt và bất an đến nhường nào.

 

Chỉ vì sự tồn tại của hắn, nàng mới trở nên thận trọng như thế.

 

Nàng vẫn chưa thể phân biệt rõ hắn với kẻ đã từng khiến nàng chìm trong ác mộng.

 

Giang Tùy Sơn khẽ vuốt mặt mình: Hay là… nên đổi một gương mặt khác? Hoặc tự cào lên một vết thương, để nàng dễ dàng nhận ra sự khác biệt?

 

Nhưng như vậy thì lại không phải là dáng vẻ mà tiểu thư từng yêu thích.

 

Hắn thở dài một tiếng, không biết nên bắt đầu từ đâu để xua tan ám ảnh trong lòng Trần Ánh Trừng.

 

Người trong bếp mang đồ ăn sáng tới, Giang Tùy Sơn giả vờ đi dạo một vòng ngoài sân, rồi lại vòng vèo trở về, ngồi trên chiếc xích đu trong viện, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn về cánh cửa phòng đang đóng kín.

 

Hắn nên ngồi xuống nói chuyện rõ ràng với Trần Ánh Trừng.

 

Ngày hôm qua, khi nhìn thấy bức thư Thẩm Tịnh mang đến, hắn đã trằn trọc suy nghĩ cả đêm. Nhưng đến sáng nay, lại không dám mở lời.

 

Trần Ánh Trừng muốn hoà ly với hắn.

 

Chỉ nghĩ đến việc mình đầy hy vọng mở lá thư ra, rồi lại thấy được nội dung như vậy, Giang Tùy Sơn cảm thấy bản thân gần như sụp đổ, đến mức muốn bật cười.

 

Nàng biết hắn từng qua Kiếm Các, biết hắn đã giành được Thắng Thiên Kiếm, cũng biết hắn sắp được đề cử làm chưởng môn Xích Nhật Học Viện, thậm chí biết có vô số người đang muốn gả con gái cho hắn…

 

Nàng biết tất cả. Trong khi hắn như kẻ điên khắp nơi tìm nàng, nàng thì bình thản tiếp nhận mọi tin tức từ đại lục Thanh Hà, rõ ràng mà theo dõi từng bước đi của hắn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-gia-toc-phan-dien/chuong-54-2.html.]

 

Nàng biết rõ hắn nhớ thương nàng đến điên dại vậy mà lại bảo hắn “tìm người khác mà lấy”.

 

Ánh mắt Giang Tùy Sơn dừng lại trên bốn chữ ấy, trong đêm tối cười điên dại không một tiếng động.

 

Hắn đáng lý nên hận nàng, hận nàng vô tình, hận nàng tuyệt tình đến thế.

 

Nhưng chỉ cần quay đầu lại, nhìn thấy gương mặt đang say ngủ của Trần Ánh Trừng, trong lòng hắn chỉ còn lại sự hoảng loạn.

 

Hắn sợ nàng thực sự không cần mình nữa.

 

Không có Trần Ánh Trừng, hắn chẳng là gì cả linh hồn hắn cần tình yêu của nàng để lấp đầy, nếu không hắn chỉ còn lại một cái xác rỗng.

 

Vì thế hắn đã giấu bức thư đi, làm bộ như chưa từng thấy, không để nàng có cơ hội mở miệng nói gì.

 

Chỉ có như thế, hắn mới có thể tiếp tục ở lại bên cạnh nàng.

 

Giang Tùy Sơn đang chìm trong dòng suy nghĩ thì chợt nghe tiếng gà gáy bên tai, kéo hắn trở lại thực tại.

 

Hắn ngẩng đầu, thấy trên cành cây có một con côn trùng màu xanh nhạt đang bò, tỏa ra yêu khí yếu ớt.

 

Hắn phẩy tay một cái, con côn trùng rơi xuống đất, hóa thành hình dáng Khang Ớt.

 

“Sao ngươi lại ở đây?!” Khang Ớt lăn vài vòng dưới đất, chật vật đứng dậy, “Sao ngươi lại ở trong viện của Trừng Trừng?”

 

“Trừng Trừng?” Giang Tùy Sơn cười lạnh, trong mắt ánh lên sát ý, “Ai cho phép ngươi gọi nàng như thế?”

 

Khang Ớt đảo tròng mắt kẻ đầu óc vốn không nhanh nhạy, giờ phút này bỗng trở nên thông minh đột xuất: “Ngươi… ngươi chẳng lẽ là phu quân của Trừng Trừng?!”

 

“…” Lạnh lẽo trong mắt dần tan đi, Giang Tùy Sơn khẽ nhếch môi, “Nàng từng nhắc đến ta à?”

 

Khang Ớt đáp: “Nàng có nói là đã thành thân, nhưng lại là với ngươi sao?”

 

Vừa nói, hắn vừa suy nghĩ xoay chuyển rất nhanh, ngay lập tức mọi chuyện đều sáng tỏ: “Khó trách ngươi cứ nhất quyết đòi đi cùng bọn ta đến đây, thì ra là vì Trừng Trừng! Ngươi ngươi ngươi… ngươi thật là phu quân của nàng?!”

 

“Là ta.” Giang Tùy Sơn rộng lượng tha thứ cho con tiểu xà yêu không biết sống c.h.ế.t này, “Ngươi đã biết rồi thì từ giờ đừng tùy tiện xông vào nhà nàng nữa.”

 

Yết hầu Khang Ớt lăn lên lăn xuống: “Ngươi là phu quân nàng, vậy… vậy… ta có chuyện muốn hỏi ngươi.”

 

Giang Tùy Sơn: “Nói đi.”

 

Khang Ớt: “Nghe nói bên Thanh Hà đại lục các ngươi, mấy kẻ quyền quý thường có rất nhiều… thiếp thất.”

 

“Ta chỉ có một mình Trừng Trừng.”

 

“Ý ta là… ngươi có thể chấp nhận nếu Trừng Trừng cũng có thêm… thiếp thất không? Ta, ta a ——!!”

 

Trần Ánh Trừng còn chưa kịp uống hết bát cháo nóng, đã nghe thấy tiếng ồn ào ngoài viện, loảng xoảng loảng xoảng, hình như có người đang đánh nhau.

 

Giang Tùy Sơn đang đánh nhau với người nhà nàng sao?!

 

Chiếc đũa trên tay nàng suýt rơi xuống đất, vội vàng đẩy cửa lao ra. Ngoài sân chỉ thấy một mình Giang Tùy Sơn đứng đó, còn chiếc xích đu bên cạnh thì đang đung đưa dữ dội.

 

“Tiểu thư, người ăn xong rồi?” Hắn quay người lại, mỉm cười với Trần Ánh Trừng, “Đồ ăn có hợp khẩu vị không?”

 

Biểu hiện của hắn bình thản như không có gì xảy ra, nếu không phải trên ống tay áo còn dính vết máu, Trần Ánh Trừng suýt nữa đã bị hắn lừa.

 

“Ngươi làm gì vậy?” Trần Ánh Trừng cau mày hỏi.

 

“Xử lý một tiểu yêu xâm nhập.” Hắn tiến lại gần, khéo léo giấu vết m.á.u nơi cổ tay ra sau lưng, “Tiểu thư, không có việc gì.”

 

“Tiểu yêu nào?” Trần Ánh Trừng tránh né hắn, bước xuống bậc thềm, “Yêu quái nơi này phần lớn đều là bằng hữu của ta.”

 

Giang Tùy Sơn ngẩng đầu lên, trong đáy mắt ánh lên một tia đỏ như máu, “Không sao, ta đã xử lý sạch sẽ rồi.”

 

“Ta nói là, có thể đó là bạn ta.”

Trần Ánh Trừng quan sát kỹ xung quanh, ngoài vết m.á.u nhỏ ở tay áo hắn, trong sân hoàn toàn không có dấu vết gì bất thường.

 

Trên không trung vang lên âm thanh rất khẽ, Trần Ánh Trừng dừng bước lắng nghe, thì phát hiện trên cành khô của cây đào có một con rắn nhỏ màu xanh nhạt bị trói chặt, đầu chúi xuống đất, đung đưa như thể bị treo ngược.

 

“Cứu mạng a ——!”

 

“Khang Ớt Ớt?!”

 

Trần Ánh Trừng vội vàng bước tới, cởi sợi dây đang trói hắn, con rắn nhỏ lạnh lẽo co rút trong lòng bàn tay nàng, ánh mắt đầy hoảng loạn, chui tọt vào trong tay áo nàng.

 

“Trừng Trừng, hắn muốn g.i.ế.c ta!”

 

“Giang Tùy Sơn, chàng ——”

 

Trần Ánh Trừng vừa ngẩng đầu lên đã thấy người đang đứng dưới mái hiên liếc nàng một cái, trong mắt tràn đầy thất vọng và uất ức.

 

Nàng còn chưa kịp mở miệng chất vấn, thân hình Giang Tùy Sơn đã loạng choạng như chiếc lá rụng, ngã gục xuống đất.

 

“Tiểu Tước!” Trần Ánh Trừng ném vội con rắn nhỏ ra ngoài, chạy nhanh về phía hắn.

 

Người nằm trên đất môi đã chuyển sang màu đen, sắc mặt tái nhợt, rõ ràng có dấu hiệu trúng độc. Trần Ánh Trừng vén tay áo hắn lên, ở cổ tay phát hiện ba bốn vết rắn cắn, vết m.á.u trên tay áo cũng từ đó mà ra.

 

Khang Ớt đã hóa lại thành hình người, run giọng nói: “Hắn… hắn muốn g.i.ế.c ta, nên ta mới cắn hắn.”

 

Trần Ánh Trừng hỏi: “Ngươi bị thương chỗ nào?”

 

Khang Ớt sững lại, “Ta… ta không bị thương. Nhưng thật sự là hắn muốn g.i.ế.c ta trước!”

 

“Nếu chàng thật sự muốn g.i.ế.c ngươi, thì ngươi làm sao có thể lành lặn không một vết xước mà đứng trước mặt ta?” Trần Ánh Trừng liếc hắn lạnh lùng, “Lại đây, giúp ta đỡ chàng vào trong.”

 

Khang Ớt mím môi đầy ấm ức, không thể cãi lại, chỉ khẽ đáp: “… Ừ.”

 

Loading...