Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Vào Gia Tộc Phản Diện - Chương 52 (2)

Cập nhật lúc: 2025-05-29 01:23:14
Lượt xem: 39

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Con còn cười được à?!” Trần Nguyên Phúc giả bộ nổi giận, quát lớn:

“Cha mặc kệ con bây giờ nghĩ thế nào, hai người các con đã bái đường thành thân, kết khế ước rồi! Hoặc là con về tìm hắn nói rõ ràng, hoặc là ly hôn! Cha mẹ sẽ tìm cho con người khác tốt hơn!”

 

“Cha, sao cha lại nói không có lý lẽ như vậy chứ?”

 

“Con còn nói cha à? Con vô duyên vô cớ mà bỏ lại chồng, nửa năm rồi không có một tin tức gì gửi cho hắn! Như vậy không phải quá đáng sao?”

 

Trần Nguyên Phúc trước nay chưa từng hỏi lý do nàng rời đi. Giờ bất ngờ nhắc đến, Trần Ánh Trừng không khỏi nghi ngờ:

“Cha, cha trước giờ đâu có nói vậy?”

 

“Con à, cha… cái này…” Trần Nguyên Phúc lúng túng, đi tới đi lui, không biết nên mở miệng thế nào.

 

“Tế kiếm đại điển không thành, Tiểu Tước không thể trở thành chưởng môn Xích Nhật.”

 

Thẩm Tịnh bước vào, tham gia cuộc nói chuyện.

 

“Không chỉ vậy, mấy ngày nay nó vẫn luôn hoạt động ở các Ma Vực ngoài đại lục, như thể đang tìm kiếm thứ gì đó. Con đoán xem nó đang tìm ai?”

 

“Chỗ như Mặt Trời Lặn Cốc nguy hiểm cỡ nào, hơn mười vị Nguyên Anh tôn giả đã bỏ mạng ở đó. Nó cũng đã tới đó một lần, chịu biết bao khổ cực.”

 

“…”

 

Đối mặt với ánh mắt phức tạp của cha mẹ, Trần Ánh Trừng dời mắt đi, không nói lời nào.

 

“Trừng Trừng, Tiểu Tước thật sự không làm gì sai. Con không thể cứ tiếp tục bướng bỉnh như vậy.” Thẩm Tịnh nhẹ giọng nói.

 

Trần Nguyên Phúc phụ họa:

“Đúng, đúng, đúng. Dù con không muốn tiếp tục sống với nó, hay vẫn đang cân nhắc, thì ít nhất cũng nên nói cho nó một lời rõ ràng.”

 

Thẩm Tịnh tiếp lời:

“Nếu con thật sự không muốn tiếp tục với nó nữa, thì hãy nói ra cho minh bạch. Cứ kéo dài thế này, đối với cả con và nó, đều không phải chuyện gì tốt đẹp.”

Trần Ánh Trừng: “…”

 

Trần Ánh Trừng khẽ nói: “Con biết rồi.”

 

Ngay cả cha mẹ cũng không thể không lên tiếng, đủ thấy việc nàng cứ mập mờ không rõ ràng thế này, rốt cuộc đã khiến người khác lo lắng và khó chịu đến mức nào.

 

Ban đầu, Trần Ánh Trừng vốn định chờ thêm hai, ba năm nữa, đợi Giang Tùy Sơn tiêu diệt hết những kẻ phản diện còn lại rồi mới thẳng thắn nói chuyện với hắn. Nhưng giờ đây, nàng không thể không đưa ra quyết định dứt khoát.

 

Dưới ánh mặt trời rực rỡ, Trần Ánh Trừng buông bút lông, đợi nét chữ trên giấy thư khô hẳn rồi cẩn thận gấp lại, bỏ vào phong bì.

 

Lần tới khi có người liên lạc với thế giới bên ngoài, nàng sẽ nhờ họ gửi bức thư này đi cùng.

 

Nửa tháng sau, Trăm Dặm Ngôn Đông theo Giang Tùy Sơn đến một tòa tiểu thành phương Bắc.

 

Xuân về còn lạnh, nhất là ở phương Bắc, gió rét cứ như lưỡi d.a.o lùa qua da mặt. Trăm Dặm Ngôn Đông quấn mình trong áo choàng dày, ngồi trong xe ngựa ôm lấy lò sưởi nhỏ, nhìn ra ngoài cửa sổ về phía dáng người gầy gò của Giang Tùy Sơn.

 

Trời lạnh thế kia mà hắn chỉ mặc một chiếc áo đơn, không sợ bị đông c.h.ế.t sao?

 

Trăm Dặm Ngôn Đông ôm chặt lò sưởi, quay sang hỏi người hầu đi cùng:

“Các ngươi chắc chắn là ở chỗ này phát hiện ra mật hoa tửu?”

 

“Dạ, thuộc hạ đã điều tra kỹ. Loại rượu này chỉ bán duy nhất một lần trong năm, vào cuối tháng hai đầu tháng ba, sản lượng rất ít. Người bán lại cực kỳ thần bí, chỉ trao đổi bằng vật phẩm, không nhận tiền.”

 

“Có gì mà rượu ngon đến mức đó? Đại ca ta đến vợ cũng không thèm tìm, đã gấp gáp chạy đến nơi này.”

 

Nhìn thấy Giang Tùy Sơn bước vào một cửa hàng nhỏ chuyên bán phấn son, Trăm Dặm Ngôn Đông định đi theo xem thử, nhưng vừa bước chân xuống đã bị lạnh đến mức run cầm cập, đành rút lui trở lại xe ngựa, tiếp tục nhìn từ cửa sổ.

 

Nam Cung Tư Uyển

Chỉ một lúc sau, Giang Tùy Sơn đã bước ra khỏi tiệm, đi cùng một nam nhân trung niên khoác áo choàng, trên răng có khảm vàng, cười cười sáng lóa – chắc là ông chủ cửa hàng phấn son.

 

Phía sau Giang Tùy Sơn còn có một tiểu cô nương đáng yêu, mặc áo bông trắng như phấn, nhảy nhót như một chú thỏ con.

 

Ba người cùng bước vào tiệm may ở đối diện.

 

Biên Nhu chỉ vào Giang Tùy Sơn, nói với Khang Ớt người đang chọn y phục:

“Ca ca này nói hắn có Thúy Tâm Ngọc!”

Khang Ớt quay người lại nhìn thấy Giang Tùy Sơn, giật mình suýt nữa thì nhảy dựng lên, vội kéo Biên Nhu sang một bên:

“Sao ngươi lại dẫn hắn tới gặp ta! Cha mẹ ngươi không nói với ngươi à? Chúng ta chỉ có thể giao dịch với chưởng quầy, để hắn làm trung gian, tuyệt đối không thể để người ở đại lục biết đến sự tồn tại của chúng ta!”

 

Sắc mặt Biên Nhu cũng thay đổi:

“Ái da! Chúng ta ở đây đã một tháng rồi vẫn không tìm ra tung tích Thúy Tâm Ngọc, ta chỉ là quá sốt ruột thôi. Vừa nghe nói hắn có, liền hấp tấp đưa đến gặp ngươi.”

 

“Trừng Trừng nói, nếu tìm không được Thúy Tâm Ngọc thì vẫn còn cách khác để giải độc.”

“Nhưng cuối cùng vẫn không hiệu quả bằng Thúy Tâm Ngọc đâu, hơn nữa người này nói hắn không thể tùy tiện giao Thúy Tâm Ngọc cho người khác, vì vậy muốn theo chúng ta quay về.”

“Quay về với chúng ta? Sao có thể được! Hắn là người ngoài đại lục, hội trưởng mà biết thì sẽ tức c.h.ế.t mất!”

 

“Nhưng trong thương hội của chúng ta cũng có hai người ngoài đại lục mà, Trừng Trừng cũng là người ngoài đại lục đấy.”

Biên Nhu chu miệng, vẻ mặt ấm ức:

“Ta đã hỏi đại phu bên này rồi, Bích Hoa Quả chỉ có thể giải được độc rắn bình thường, căn bản không giải nổi yêu độc. Lỡ như ngươi bỏ lỡ hắn, Trần Ánh Trừng cũng không thể chữa khỏi cho bà ngoại ngươi… Sang năm chưa chắc đã có cơ hội tốt như thế này nữa đâu!”

 

Khang Ớt lộ ra vẻ do dự:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-gia-toc-phan-dien/chuong-52-2.html.]

“Nhưng Trừng Trừng đã nói là…”

 

“Nhị vị thương lượng đến đâu rồi?”

Giang Tùy Sơn tiến lại gần, mở lòng bàn tay ra, để lộ một khối ngọc màu xanh đậm lấp lánh:

“Đây chính là Thúy Tâm Ngọc. Hai vị nếu không tin, có thể thử trước một chút.”

 

“Thử thế nào?” Biên Nhu đưa tay định lấy, nhưng Giang Tùy Sơn bỗng nhiên khép tay lại.

 

Hắn mỉm cười:

“Thứ này là vật gia truyền từ tổ tiên ta, cả đại lục Thanh Hà chỉ có duy nhất một khối. Trước đây từng có người mang ba tòa thành đến trao đổi, mà ông nội ta còn không chịu đổi.”

 

Khang Ớt kéo Biên Nhu ra sau lưng, cảnh giác hỏi:

“Nếu đã quý giá như vậy, tại sao lại muốn đưa cho chúng ta?”

 

“Đưa?”

Giang Tùy Sơn nheo mắt nhìn hắn, bàn tay từ từ siết chặt lại:

“Chỉ là cho mượn thôi. Ngươi chẳng lẽ nghĩ một bình mật hoa tửu là có thể đổi lấy bảo vật tổ truyền của nhà ta sao?”

 

Khang Ớt: “…”

 

Người này nói chuyện âm dương quái khí, hắn không thích chút nào.

Hơn nữa, đối phương dường như có chút địch ý lờ mờ với hắn, rõ ràng là nụ cười và ánh mắt ôn hòa, nhưng lại khiến hắn cảm thấy sống lưng lạnh toát.

 

“Hai bên đều tự nguyện thì mới gọi là giao dịch. Ngươi nếu đã xem khối ngọc này là bảo vật như vậy, thì chúng ta cũng không tiện cưỡng cầu. Giao dịch này coi như thôi đi.”

 

Biên Nhu vội vàng kéo hắn lại:

“Khang Ớt! Ngươi phải suy nghĩ kỹ, nếu không giải được độc, bà ngoại nhiều nhất chỉ sống thêm hai năm nữa! Cha mẹ ngươi bao năm qua vẫn luôn tìm Thúy Tâm Ngọc, nay khó khăn lắm mới có được manh mối, ngươi lại muốn bỏ qua sao?”

 

“Trừng Trừng sẽ có cách mà!”

“Ngươi sao lại tin tưởng một người xứ khác như vậy?!”

 

“Hắn chẳng phải cũng là người xứ khác sao?”

 

“Nhưng hắn có Thúy Tâm Ngọc trong tay!”

 

Hai người cứ thế tranh cãi trước mặt Giang Tùy Sơn, cuối cùng cũng để lộ hết mọi thông tin—vẫn là hai đứa trẻ con, nói vài câu liền “bán sạch vốn liếng”.

 

Chưởng quầy đứng một bên lộ ra vẻ xấu hổ, lau mồ hôi lạnh trên trán, áy náy liếc nhìn Giang Tùy Sơn.

Hắn hận không thể túm hai đứa nhỏ này lên mà mắng một trận: đây là người đứng đầu bảng Kiếm Các năm nay, là chưởng môn tương lai của Xích Nhật đấy!

 

Trước kia bọn họ tìm mãi không ra Thúy Tâm Ngọc, chính vì viên ngọc duy nhất trên toàn bộ đại lục Thanh Hà nằm trong tay Xích Nhật học viện. Mà người trong học viện đương nhiên sẽ không tùy tiện cho mượn ngọc quý ấy để dùng cho một đám nửa yêu!

 

Giờ người ta đích thân mang ngọc đến, bọn họ lại còn không đồng ý?

 

“Khụ khụ khụ khụ khụ khụ!!”

Chưởng quầy ho sặc lên, cuối cùng cũng khiến hai đứa trẻ chịu im lặng.

 

Khang Ớt siết chặt nắm tay, mím môi ngẩng đầu nhìn về phía Giang Tùy Sơn.

 

Giang Tùy Sơn mỉm cười:

“Thương lượng thế nào rồi?”

 

Khang Ớt nói:

“Ta có thể dẫn ngươi về, nhưng nhất định phải lặng lẽ, không thể để ai phát hiện. Sau khi dùng xong thì lập tức rời đi… Coi như cảm tạ, ta sẽ tặng ngươi thêm một bình mật hoa tửu.”

 

“Ngươi có việc cầu người, mà lại quay sang ra điều kiện với ta?”

Ánh mắt Giang Tùy Sơn chợt tối lại, một tia lạnh lẽo lướt qua đáy mắt, rồi nhanh chóng được nụ cười che lấp:

“Nhưng điều kiện này cũng có thể chấp nhận, coi như ta làm việc thiện vậy.”

 

“…Ba ngày sau chúng ta xuất phát, gặp nhau ở bến cảng.”

 

Giang Tùy Sơn hỏi:

“Mặt hồ chẳng phải đã đóng băng rồi sao?”

 

Khang Ớt đáp:

“Chuyện đó không cần ngươi bận tâm.”

 

“Được thôi.”

Giang Tùy Sơn mỉm cười, chỉ vào một miếng vải dệt màu vàng nhạt bên cạnh hắn:

“Vừa rồi thấy ngươi đang chọn xiêm y, màu sắc này ấm áp, tươi đẹp, rất hợp với mùa xuân.”

 

Nói xong, hắn quay người rời đi.

 

Nhìn bóng lưng hắn, Biên Nhu thì thầm:

“Quái nhân.”

 

“Có thể có được bảo vật như vậy, sao có thể là người tầm thường?”

Khang Ớt nói, cầm lấy miếng vải lúc nãy hắn chỉ, đối chiếu cẩn thận với bộ y phục trên tường.

 

Người kia tuy kỳ lạ và thiếu lễ độ, nhưng ánh mắt lại thật sự không tồi.

 

Thực sự rất hợp với Trần Ánh Trừng.

Loading...