Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Vào Gia Tộc Phản Diện - Chương 47

Cập nhật lúc: 2025-05-27 01:46:54
Lượt xem: 36

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mặc dù sắp đến cuối năm, thời tiết ở Cực Đảo vẫn ấm áp như mùa xuân. Khi Trần Ánh Trừng chuyển đến đây, nàng đã mang theo một cây đào trồng trong sân, hiện tại đang nở rộ hoa, rực rỡ vô cùng.

 

Cực Đảo gần như tách biệt khỏi thế giới bên ngoài, người dân nơi này cũng không mấy quan tâm đến các ngày lễ bên ngoài. Họ muốn mua sắm chút đồ Tết cũng không có nơi nào để mua, may mà Thẩm Tịnh đã chuẩn bị từ trước, mang theo rất nhiều nguyên liệu và dụng cụ, nhờ đó bọn họ có thể tự tay làm ra đồ dùng cần thiết.

 

Tuy Tết ở Cực Đảo không giống Tết truyền thống, nhưng nơi này lại có rất nhiều lễ hội riêng. Trước và sau Tết của đại lục Thanh Hà, nơi đây lại trùng với mùa hoa lễ của Cực Đảo.

 

Trong khoảng thời gian ấy, hoa trên Cực Đảo đua nhau nở rộ, rực rỡ muôn sắc. Từ trên tầng mây nhìn xuống, toàn đảo như một quả cầu hoa khổng lồ sặc sỡ.

 

Người dân Cực Đảo sẽ thu thập các loại mật hoa để ủ thành rượu mật, rồi dâng tặng cho thần thú cổ xưa sống dưới đáy biển — một con cá voi khổng lồ.

 

Để báo đáp, con cá voi này sẽ chở họ qua lại giữa đại lục Thanh Hà và Cực Đảo, phục vụ cho việc buôn bán, trao đổi hàng hóa. Đây là dịp duy nhất trong năm mà họ được tiếp xúc với thế giới bên ngoài.

 

Chính nhờ con cá voi ấy mà gia đình Trần Ánh Trừng mới có thể đến được Cực Đảo.

 

Vì thế, khi bọn họ xuất hiện từ miệng cá voi, người dân Cực Đảo tưởng rằng thần linh giáng thế, đồng loạt quỳ xuống bái lạy. Mãi đến khi những chiếc xe ngựa cũng bị cá voi phun ra, chạy nháo nhào trên đảo, mới tạo nên một trận hỗn loạn nho nhỏ.

 

Lúc mới đến, người dân nơi đây không mấy thân thiện với họ. Nhưng có tiền có thể sai khiến cả ma quỷ — Thẩm Tịnh đã bỏ ra một khoản lớn mua ba căn nhà, lại bán hàng hóa mang từ đại lục với giá rẻ, từ đó dùng tiền tài để thiết lập quan hệ mong manh với cư dân đảo. Sau đó, nhờ Trần Chính Triệt đánh bại một con quái vật biển đột nhập vào đảo, họ mới chính thức đứng vững được ở đây.

 

Hiện giờ, Thẩm Tịnh và Trần Ánh Du đã gia nhập thương hội của Cực Đảo, bắt đầu hòa nhập với phong tục địa phương và chuẩn bị cho lễ mùa hoa.

 

Trong nhà có ba người đàn ông mê câu cá, sáng sớm đã ra biển câu, tối muộn mới trở về. Lúc đầu còn có thể mang chiến lợi phẩm về, nhưng hiện tại thì đến một giỏ cá cũng không đầy nổi.

 

Trần Ánh Trừng từng theo họ ra biển vài hôm để hòa mình vào không khí náo nhiệt, nhưng gió biển quá lớn, thổi đến nỗi khiến da mặt nàng bị rát, cuối cùng đành ngoan ngoãn ở nhà… làm cá khô.

Cần Nương đã làm cho nàng một chiếc ghế đu dây trong sân. Trần Ánh Trừng khi không có việc gì liền nằm dưới tán cây ngủ trưa. Trong sân tràn ngập mùi hương hoa, yên tĩnh và an lành — nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ có khách không mời mà đến.

 

“Ha ha ha ——”

 

“Lộc cộc!!!”

 

“Cứu mạng a, cứu mạng a!”

Trần Ánh Trừng mở mắt ra, liền thấy con Bổn Kê ngẩng đầu ưỡn n.g.ự.c đi ngang qua trước mặt nàng, trong miệng còn ngậm một vật gì đó mơ hồ như con sâu.

 

“Cứu mạng, cứu mạng ——”

 

Thứ trong miệng con gà lại phát ra âm thanh. Trần Ánh Trừng mới nhận ra, đó không phải sâu, mà là một con tiểu thanh xà (rắn nhỏ màu xanh).

 

“Bổn Kê! Ngươi đang làm cái gì vậy! Nhả ra mau!”

 

Trần Ánh Trừng bật dậy, tiến đến đập lên đầu nó.

 

“Bốp!”

 

Con xích phượng kê kêu lên một tiếng đau đớn, phun con rắn nhỏ ra khỏi miệng. Tiểu thanh xà rơi mạnh xuống đất, nằm cứng đơ một lúc, rồi bất ngờ b.ắ.n lên như tên, bò vọt lên cây đào.

 

Người Cực Đảo sống hòa thuận với yêu vật, nên những tiểu yêu như thế không hề hiếm gặp. Trừ những loài hải quái hung dữ, cư dân nơi đây rất dễ tiếp nhận yêu quái, thậm chí còn có ví dụ hôn phối giữa hai tộc.

 

Không có món đồ chơi nào trong miệng, con Bổn Kê lại bắt đầu bồn chồn, chạy vòng quanh sân, kêu “khanh khách lộc cộc” không ngừng.

 

Trần Ánh Trừng lại nằm trở về ghế đu dây, nghe nó ồn ào mà hơi hối hận vì đã mang nó theo tới đây, dưỡng ở Ánh Nguyệt Sơn Trang không phải tốt hơn sao? Ở đó rộng rãi, nàng còn được yên tĩnh chút.

 

Nhưng lúc họ rời đi, con Bổn Kê cứ quẩn quanh trước xe ngựa, đôi mắt gà trừng trừng lộ ra vẻ uất ức khiến Trần Ánh Trừng mềm lòng, thế là đem nó theo đến Cực Đảo.

 

Nhưng con này đúng là chẳng chịu để yên chút nào. Hiện giờ nó còn có thể bay một đoạn ngắn, thường xuyên tự bay ra ngoài chơi, lúc trở về thì luôn ngậm theo thứ gì trong miệng.

 

Có lúc là vòng tay, có khi là hộp phấn hay trâm cài của con gái nhà người ta, cũng có khi là… cả quần áo người khác. Mỗi lần như vậy, Trần Ánh Trừng lại phải ra ngoài tìm người bị mất đồ để xin lỗi.

 

Ban đầu nàng tính nhốt nó lại, nhưng chỉ nửa tháng bị nhốt mà nó đã khóc lóc thảm thiết, mỗi đêm còn học tiếng khóc của trẻ nhỏ làm nàng mất ngủ. Trần Ánh Trừng đành phải thả nó ra.

 

Nàng đã dạy dỗ nó một trận, bảo không được trộm đồ người khác nữa. Nó cũng nghe lời thật, nhưng từ đó lại thường xuyên mang theo mấy con yêu quái về nhà. Trần Ánh Trừng nửa đêm thường xuyên bị tiếng kêu cứu làm cho giật mình tỉnh giấc.

 

Nàng không hiểu con gà này từ đâu học được bản lĩnh như vậy, có thể bắt được nhiều yêu quái thế?

 

Trần Ánh Trừng nhìn bóng dáng vụng về của nó, bất giác nhớ đến dáng vẻ của Tiểu Tước, con gà này là nàng gặp được cùng nam chính, mà nam chính thì mang theo “hào quang vai chính”. Có khi nào con Bổn Kê này… thực ra cũng không đến nỗi ngốc?

 

Đang nghĩ đến đó, thì con Bổn Kê lại tự đ.â.m đầu vào tường, ngất xỉu ngay tại chỗ.

 

“……”

 

Trần Ánh Trừng dời mắt đi. Thôi quên đi, hào quang nam chính cũng không phải lúc nào cũng có tác dụng.

 

Vừa nghĩ đến Giang Tùy Sơn, ký ức liền như thủy triều tràn về, dồn nén trong lòng, khiến n.g.ự.c nàng vừa đau vừa tức.

Bốn tháng.

Vài ngày trước, tin tức truyền đến từ Thanh Nghỉ, Giang Tùy Sơn vẫn chưa ra khỏi Kiếm Các, người của Học viện Xích Nhật đều cho rằng hắn đã c.h.ế.t rồi.

 

Lúc đầu Thẩm Tịnh còn không dám nói điều này cho nàng biết, nhưng Trần Ánh Trừng nhìn thấy vẻ mặt kỳ quái của Trần Chính Triệt, cứ như muốn nói lại thôi, nên nàng tự mình ép hỏi ra.

 

Đương nhiên là không thể nào.

Hắn là nam chính, sao có thể dễ dàng c.h.ế.t như vậy được?

 

Chẳng qua là vào quá sớm, thực lực chưa đủ, nên mười ngày chưa ra đã là bình thường.

 

Tuy Trần Ánh Trừng ngoài miệng nói không sao, nhưng ban đêm vẫn trằn trọc, mấy ngày liền không ngủ ngon.

Lúc này nàng lại cảm thấy may mắn vì Tiểu Tước chính là nam chính. Nếu người ở trong Kiếm Các bốn tháng chưa ra là phu quân của nàng, e rằng nàng cũng sẽ nghĩ đối phương đã c.h.ế.t rồi.

 

Có hào quang vai chính che chở, hắn sẽ không sao đâu.

 

Sau khi đến Cực Đảo, Trần Ánh Trừng chưa từng mơ thấy Giang Tùy Sơn nữa. Sau khi rời xa nam chính, cảnh trong mơ của nàng cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.

Nhưng cũng vì thế, nàng chưa từng mơ thấy những ngày tháng bên Tiểu Tước.

Thỉnh thoảng trong mộng loáng thoáng thấy bóng dáng hắn, nàng còn chưa kịp nhìn kỹ, đã tỉnh lại rồi, nước mắt làm ướt cả gối.

 

Nàng không thể không thừa nhận nàng rất nhớ hắn.

 

Nếu lúc này Tiểu Tước ở bên nàng, hai người cùng nhau chờ nam chính quét sạch ma đạo, cùng nhau cảm thán thiên phú và bản lĩnh của nam chính, rồi lại buôn chuyện mấy chuyện cũ năm xưa… thì sẽ là quãng thời gian nhẹ nhàng và vui vẻ biết bao.

 

Nhưng khi mở mắt ra, bên gối lại không có một ai.

 

Chóp mũi Trần Ánh Trừng lại thấy cay xè. Nàng chớp mắt, mơ hồ thấy trong tầm nhìn có đôi mắt to long lanh, tò mò nhìn chằm chằm nàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-gia-toc-phan-dien/chuong-47.html.]

 

“A!!”

Nàng kinh hoảng hét to, từ bàn đu dây bật dậy.

 

Con Bổn Kê đang ngất xỉu dưới đất cũng bỗng bật dậy, “ha ha ha” mà lao về phía trước.

 

“Cứu mạng!”

Thiếu niên đứng bên cạnh nàng quay người lại, biến thành con tiểu thanh xà nhỏ bằng ngón tay, uốn lượn bò lên lại bàn đu dây.

 

“Lộc cộc lộc cộc!!”

Bổn Kê lao lên định mổ hắn, nhưng bị Trần Ánh Trừng cản lại.

 

“Bình tĩnh, bình tĩnh! Thứ đồ chơi này không ăn được đâu, có độc đấy.”

Nàng ôm cổ con gà, nhổ cây trâm cài trên đầu xuống: “Để ta xử lý hắn.”

 

“Không cần c.h.é.m ta!!”

Tiểu thanh xà từ bàn đu dây trườn xuống, biến thành một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, ôm đầu ngồi xổm dưới tán cây.

 

“Ta không cố ý dọa ngươi!” Hắn ngẩng mặt lên, đôi mắt tròn xoe như trái nho, ánh lên chút màu lam nhạt: “Ta chỉ tò mò thôi.”

 

“Ngươi tò mò cái gì?”

 

“Về người từ nơi khác.”

Hắn đảo mắt nhìn xung quanh một vòng, rồi nở nụ cười ngây ngô với nàng: “Ta lớn như vậy rồi, đây là lần đầu tiên gặp người có khí chất khác hẳn như vậy.”

 

Trần Ánh Trừng thu trâm lại, hỏi: “Ngươi là người nhà Khang?”

 

Hắn kích động đứng bật dậy: “Ngươi biết ta?!”

 

“Trên con phố này chỉ có mấy huynh đệ các ngươi là nửa yêu, nên đương nhiên nổi tiếng.”

 

“Ta là lão tứ! Ta tên là Khang Ớt, ngươi có thể gọi ta là Ớt Ớt!”

“Ớt Ớt? Cái tên thật đặc biệt.”

Hắn cười hì hì: “Mẹ ta đang hái ớt cay thì sinh ta ra.”

 

Nam Cung Tư Uyển

Trần Ánh Trừng: “……”

Tuy nàng đã sớm biết chủ nhà họ Khang là dân làm vườn tùy tiện, nhưng cái tên này cũng quá qua loa rồi đi?

 

Không nhịn được, nàng có chút tò mò: “Huynh đệ tỷ muội nhà ngươi tên gì?”

 

“Đại ca tên Ngôn Cờ, nhị tỷ tên Hoa Sen, tam ca tên Đậu Que, ngũ muội tên Nhưng Ninh……”

Hắn đếm từng người trên đầu ngón tay. Trần Ánh Trừng nghe mà biểu cảm đổi liên tục, nét mặt ngày càng phức tạp.

 

Nghe nói cha hắn là một yêu xà từng đi học, còn tham gia khảo thí của thương hội, trong khi mẹ hắn từ nhỏ đã làm việc trong vườn rau. Mấy cái tên này, nghe qua liền biết cái nào là cha đặt, cái nào là mẹ đặt.

 

Nói thế nào nhỉ… may mà hắn tên là Khang Ớt, chứ không phải Khang Ớt Cay.

 

Yêu xà mỗi lần sinh có thể đẻ vài quả trứng, nhà hắn quả thực đông con nhiều cháu. Tuy Trần Ánh Trừng từng nghe đến nhà họ Khang, nhưng đây là lần đầu nàng thấy một bán yêu thực thụ.

 

Nàng nhìn Khang Ớt Ớt tùy tiện chuyển đổi giữa hình người và hình xà, không khỏi tò mò: “Huynh đệ tỷ muội nhà ngươi ai cũng có thể biến thành xà à?”

 

Hắn lắc đầu: “Hóa hình tốn nhiều tinh lực, mỗi lần biến xong là phải ngủ một lúc lâu.”

 

“Nhưng ta thì khác.” Hắn ưỡn n.g.ự.c đầy kiêu hãnh: “Ta có thể biến hình tùy thích! Cha ta nói ta là đứa con có thiên phú nhất!”

“Ha ha ha.” Trần Ánh Trừng bị dáng vẻ tự tin ngốc nghếch đó chọc cười: “Ngươi giỏi thật đấy nha!”

 

“Đúng vậy!” Hắn nói xong, lại ngượng ngùng cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Bọn họ đều bảo ngươi có chút ngốc, nhưng ta thấy ngươi chẳng ngốc chút nào.”

 

Trần Ánh Trừng nở nụ cười nhẹ: “Ai nói ta ngốc?”

 

Hắn lập tức bịt miệng, làm bộ định biến về hình xà, Trần Ánh Trừng vỗ đầu con Xích Phượng Gà Cảnh: “Nếu ngươi không nói, lần sau ta sẽ không cứu ngươi nữa đâu.”

 

Bổn Kê lập tức lao lên cắn áo hắn, Khang Ớt Ớt sợ đến run lẩy bẩy: “Đừng ăn ta! Ta nói, ta nói!”

 

“Là mấy người bạn nửa yêu của ta……”

 

“À.” Trần Ánh Trừng nhớ lại: “Có phải là con thỏ yêu đó? Với con hồ ly, còn cả… thứ kia là gì ấy nhỉ, là yêu hoa hay yêu cá?”

 

“Là cá! Là cá chép!” Hắn tròn mắt kinh ngạc: “Ngươi thế mà lại biết hết!”

 

Biết quá rõ là đằng khác.

Đám tiểu yêu tuổi còn nhỏ sống ở Cực Đảo mấy năm nay, sống vô lo vô nghĩ, chẳng buồn che giấu yêu khí chút nào.

 

“Xông vào nhà người khác là hành vi vô lễ.” Trần Ánh Trừng nói.

 

Khang Ớt Ớt đỏ bừng cả mặt: “Ta không có xông vào, ta chỉ định đứng trên tường nhìn thôi, là con gà nhà ngươi bắt ta vào!”

 

“Rình trộm từ đầu tường cũng là vô lễ. Nếu gặp người tính khí kém, ngươi đã bị bắt cho gà ăn rồi.”

Trần Ánh Trừng nói xong, quay lại nằm lên bàn đu dây.

 

Khi quay đầu lại, thấy hắn từ đầu đến cổ đỏ bừng, cả đôi tay cũng nóng bừng như lửa.

 

“Xin, xin lỗi, đã quấy rầy ngươi.” Hắn ngập ngừng nói, “Ta sẽ gọi bọn họ đến xin lỗi.”

 

Trần Ánh Trừng: “……”

Người này trông bằng tuổi nàng, sao lại nhát gan đến thế?

Cuối cùng cũng phải thừa nhận, dân phong Cực Đảo quá thuần phác, nuôi ra lũ trẻ cũng thuần khiết đến ngây ngô.

 

“Bạn bè ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”

 

“Mười bốn, mười lăm, mười sáu. Qua mười sáu tuổi là phải giúp việc trong nhà, không thể tùy tiện ra ngoài chơi nữa.”

 

Quả thật tuổi không lệch mấy so với nàng.

Tiểu Tước đang ở Xích Nhật Thành, Lạc Diều thì ở lại Thanh Bảo Thành, bên cạnh nàng chẳng còn ai cùng trang lứa.

 

Cả ngày quanh quẩn trong nhà cũng buồn chán, Trần Ánh Trừng đánh giá hắn, hỏi:

“Mùa hoa tết các ngươi thường làm gì? Có hoạt động gì thú vị không?”

Loading...