Xuyên Vào Gia Tộc Phản Diện - Chương 42
Cập nhật lúc: 2025-05-25 16:32:43
Lượt xem: 51
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khi Trần Ánh Trừng còn hôn mê, Tiểu Tước từng có một cuộc đối thoại với Trần Nguyên Phúc, là vào lúc Trần Nguyên Phúc vừa trở về từ Thanh Bảo Tư.
Vết thương của Xa Chí vô cùng nghiêm trọng, nhưng lại hoàn toàn không có dấu hiệu của sự chống cự.
Tựa như là lúc không hề có chút phòng bị nào, bị người ta một kiếm xuyên qua bụng, phá nát nội đan.
So với hắn, cái c.h.ế.t của Lãnh Tương Thất lại càng thê thảm hơn nhiều. Bụng bị mổ toạc, từ đầu đến chân có đến mấy trăm vết thương hỗn loạn, nặng nhẹ khác nhau, mà tất cả đều đến từ chính thanh kiếm mà hắn đeo.
Kỳ lạ nhất chính là, trong bụng hắn bị mổ ra, người ta lại đặt vào một khối đá tròn vo, như thể đang mô phỏng một sản phụ sắp sinh.
Cảnh tượng đó khiến cho cái c.h.ế.t của Lãnh Tương Thất trở nên đầy mờ ám, hoàn toàn không còn đơn giản là do yêu quái xâm nhập nữa.
Người của Thanh Bảo Tư muốn điều tra, nhưng không có cách nào xuống tay. Vì chuyện này có liên lụy đến Xa Chí, một thành chủ địa vị tôn quý nên người của Xích Nhật học viện liền muốn tiếp nhận vụ việc.
Nếu là ngày thường, Trần Nguyên Phúc nhất định sẽ không đồng ý. Người của Xích Nhật học viện nổi tiếng là thích chuyện bé xé ra to, để họ tra án, ai biết sẽ gây ra bao nhiêu phong ba bão táp?
Nhưng lần này, hắn vừa mới thoát khỏi vụ án mạng kia, tuy rằng đã được gột sạch nghi ngờ, nhưng hắn lại là người cuối cùng từng gặp hai nạn nhân. Nếu hắn nhúng tay vào điều tra, chắc chắn sẽ có người sinh nghi.
Dù sao thì hiện tại hắn chính là người được lợi lớn nhất, nếu Xa Chí cứ tiếp tục hôn mê không tỉnh lại, thì vị trí thành chủ cuối cùng sẽ nằm gọn trong tay hắn.
Cho nên Trần Nguyên Phúc không có ý định can thiệp vào chuyện này, cũng không cho Trần Chính Thác nhúng tay vào.
Người của Xích Nhật học viện muốn điều tra thì cứ để bọn họ làm, hiện tại hắn chỉ quan tâm đến con gái mình.
Trần Ánh Trừng tái phát bệnh cũ, lần này vừa ngất là hẳn 5 ngày, triệu chứng còn nghiêm trọng hơn trước.
Trần Chính Triệt vội vàng từ Xích Nhật Thành vượt ngàn dặm trở về, phu nhân của hắn thì ngày nào cũng sống trong bất an, cả gia đình đều gác lại mọi việc trên đầu, túc trực bên cạnh Trần Ánh Trừng, đầy lo lắng mong nàng mau chóng tỉnh lại.
Hắn đã từng trải qua cảm giác đó, khi Trần Ánh Trừng còn nhỏ, thân thể yếu ớt nằm trong lòng hắn, hơi thở mong manh. Hắn và phu nhân từng rong ruổi khắp mọi thành trấn của đại lục Thanh Hà, tìm kiếm danh y, chỉ để rồi nhận lại kết luận tuyệt vọng rằng bệnh tình không thể cứu chữa.
Vào thời khắc then chốt như vậy, “liều thuốc” duy nhất của Trần Ánh Trừng lại đề xuất rời đi.
Trần Nguyên Phúc đương nhiên tức giận đến mức không thể kiềm chế nổi:
“Ta mua ngươi về là vì Trừng Trừng, đồng ý để ngươi bái thành chủ làm sư phụ cũng là vì Trừng Trừng, sắp xếp cho hai đứa thành thân cũng là vì Trừng Trừng… Nếu sớm biết ngươi là kẻ lòng lang dạ sói như vậy, lúc đó nên để ngươi c.h.ế.t trong hang đá cho rồi!”
Cơn giận dữ khiến ông bỏ qua hết tình nghĩa nuôi dưỡng bao năm. Ngay từ đầu ông đã nói rất rõ: hắn tồn tại là vì Trần Ánh Trừng sống vì nàng, c.h.ế.t cũng vì nàng.
Vốn dĩ hắn nên giống như những ám vệ sau núi kia, sống cả đời trong bóng tối, không để Trần Ánh Trừng hay biết đến sự tồn tại.
Chính vì hắn có thể mang lại lợi ích khác cho Trần Ánh Trừng, nên mới được đặc cách ở bên cạnh nàng.
“Xin nhạc phụ bớt giận.” Hắn quỳ xuống trước mặt Trần Nguyên Phúc, giọng nói đầy thành khẩn: “Ta muốn đến Xích Nhật học viện, không chỉ vì sư phụ, mà còn vì tiểu thư.”
Trần Nguyên Phúc cười lạnh:
“Trừng Trừng thì có liên quan gì đến Xích Nhật học viện? Ngươi chỉ vì tiền đồ của bản thân thì cứ nói thẳng, đừng lôi Trừng Trừng ra làm cái cớ.”
“Tiểu thư đã ở Xích Nhật Thành nhiều ngày, luôn gặp ác mộng.”
“…”
Trần Ánh Trừng không nói ra, nhưng hắn từ lâu đã nhận ra điều đó.
Từ nhỏ nàng đã không thích Xích Nhật Thành. Có lần ra ngoài buộc phải đi ngang qua nơi đó, nàng thà đi đường vòng xa hơn chứ nhất quyết không chịu bước vào trong thành.
Mỗi lần Xa Chí nhắc tới những chuyện thời còn ở học viện, Trần Ánh Trừng luôn tỏ ra không hứng thú, nhưng kỳ lạ là lại rất hiểu rõ chuyện bên trong Xích Nhật học viện.
Những tranh đấu nội bộ trong học viện, chuyện thay đổi người tạm quyền chưởng môn, đến cả Xa Chí cũng phải đi hỏi thăm mới biết, vậy mà nàng đã biết từ sớm, còn kể lại như một chuyện cười.
Và còn… Hắn biết Trần Ánh Trừng đang tìm một người, một thiếu niên sống ở Thủy Hưng Thành, có độ tuổi gần bằng hắn.
Khi nàng làm chuyện đó, lại lặng lẽ giấu mọi người. Rõ ràng mẫu thân nàng có trong tay hệ thống thông tin lớn nhất đại lục Thanh Hà, vậy mà nàng vẫn cố chấp tự mình thuê những thám tử hạng hai, tiêu tốn không ít bạc, mà vẫn chẳng thu được tin tức gì.
Bọn họ vốn là vợ chồng thân mật nhất thế gian, thế nhưng vẫn không thể hoàn toàn chia sẻ bí mật với nhau.
Hắn cũng từng giấu nàng thân thế thật của mình, giấu việc mình còn người thân. Cho nên khi nàng làm những chuyện đó sau lưng hắn, hắn không giận, thậm chí còn hy vọng, hy vọng nàng có thể tìm được người kia.
Bởi vì hắn mơ hồ đoán được, người kia có liên quan đến những cơn ác mộng của nàng, mà giữa hai người họ lại có vô vàn mối liên hệ với Xích Nhật Thành.
Cho nên hắn muốn đến Xích Nhật học viện, đến Kiếm Các, trèo lên đỉnh Ngàn Hạc Sơn.
Đợi đến khi hắn đủ mạnh để bảo vệ Trần Ánh Trừng, thì dù phải đào ba thước đất, cũng sẽ tìm ra người đó. Đến lúc ấy, bất kể người kia là mối đe dọa hay là cứu rỗi đối với tiểu thư, nàng cũng sẽ không còn bị những cơn bóng đè quấy nhiễu mỗi đêm nữa.
“Ta muốn điều tra rõ chân tướng sư phụ bị hại, cũng muốn làm rõ nguyên nhân bệnh tình của tiểu thư. Xin người tin ta, cuối năm trước ta nhất định sẽ trở về.”
“Nhạc phụ, cầu xin người cho phép.”
Hắn ngẩng đầu, quỳ thẳng người, trong mắt ánh lên sự kiên định, một loại kiên định vô hình khiến Trần Nguyên Phúc cảm thấy áp lực.
Trần Nguyên Phúc nhớ tới lời đùa của Xa Chí khi say rượu: “Đồ đệ của ta, tuyệt không phải vật trong ao.”
Người như vậy… một khi đã rời đi, liệu thật sự còn có thể quay lại sao?
“Trừng Trừng hiện tại vẫn còn hôn mê. Chờ nó tỉnh lại, chuyện giữa vợ chồng các ngươi, tự mình thương lượng.”
Trần Nguyên Phúc thở dài một tiếng, đưa ra nhượng bộ.
Nếu đến Trừng Trừng cũng không giữ được hắn, thì ông cũng không cần thiết cưỡng ép làm gì.
Tình cảm của ông dành cho Tiểu Tước vốn xuất phát từ cái lý “yêu ai yêu cả đường đi”. Nhưng dù sao cũng là đứa trẻ mình nuôi lớn, nhìn hắn rời đi, lòng ông không khỏi ngổn ngang trăm mối.
“Đa tạ nhạc phụ.” Hắn cúi người dập đầu, nhưng vẫn chưa đứng dậy.
Trần Nguyên Phúc hỏi: “Còn chuyện gì?”
“Xin nhạc phụ ban cho một cái tên.”
“Cũng đúng, ra ngoài du hành, không thể không có họ tên. Trừng Trừng cũng hay nhắc đến việc muốn đổi tên cho ngươi… Ngươi còn nhớ tên thật của mình không?”
“Nhớ chứ, là Giang Tùy Sơn.”
Trần Nguyên Phúc cúi người đỡ hắn dậy, nói:
“Ngươi cứ tiếp tục dùng tên này đi, sư phụ ngươi cũng từng nói rất thích cái tên này.”
Thân hình hắn khẽ khựng lại. Trần Nguyên Phúc đưa tay khẽ vuốt gáy hắn:
“Có thể ngươi hận mẹ ruột đã vứt bỏ ngươi. Nhưng bà ấy… cũng có nỗi khổ riêng.”
Câu nói đó dường như đã được ông nhẩm đi nhẩm lại trong miệng, giọng trở nên nặng nề.
“Người từng gặp bà ấy?”
“Ừ.”
Trần Nguyên Phúc do dự một chút, rồi bất ngờ ôm hắn một cái, giống như một người cha, vỗ thật mạnh lên lưng hắn.
“Đây là cái tên thuộc về ngươi. Từ lúc nó được trao cho ngươi, thì nó đã là của riêng ngươi. Những chuyện trước kia, không còn liên quan gì đến ngươi nữa. Về sau, chỉ cần hướng về phía trước mà đi.”
Nói xong, ông buông hắn ra, không đợi hắn nói gì thêm, phất tay áo rời khỏi đình viện.
Trong lòng ông quá rối bời, nếu nói thêm, e rằng khó giữ được bình tĩnh.
Rất lâu sau, Giang Tùy Sơn cúi mình, quỳ về hướng ông vừa đi, trịnh trọng bái lạy:
“Đa tạ nhạc phụ.”
Ba ngày sau khi Trần Ánh Trừng tỉnh lại, Tiểu Tước chuẩn bị rời đi cùng người của Xích Nhật học viện.
Trong hai ngày ấy, ngoài việc ở Thành chủ phủ lẩm bẩm nhắc đến Xa Chí đang hôn mê, nàng bận rộn ở nhà chuẩn bị hành lý cho hắn.
Vừa bắt đầu thu dọn mới phát hiện đồ đạc của Tiểu Tước thật sự rất ít. Những thứ dùng hàng ngày đều cực kỳ đơn giản, duy nhất mấy món quý trọng một chút thì đều là quà nàng tặng, được hắn cất giữ cẩn thận trong tủ.
“Cái mũ quan này chàng giấu trong này làm gì? Định để nó mốc meo hả?” Trần Ánh Trừng lôi tất cả đồ dưới đáy rương của hắn ra, nhặt mấy món hữu dụng ném vào hành lý, “Mua cho chàng là để dùng!”
“Tiểu thư, cái này không cần mang theo…” Hắn lấy một chiếc vòng tay nạm ngọc ra khỏi hành lý, muốn nhét trở lại ngăn tủ, “Mang của cải ra ngoài dễ gây chú ý. Hơn nữa đây là quà sinh nhật đầu tiên của ta, do nàng tặng, giờ cũng chẳng đeo vừa…”
“Cái này có thể điều chỉnh được, tặng chàng là để đeo mà!” Trần Ánh Trừng giành lại, kéo tay hắn lên đeo thử. “Xích Nhật học viện toàn là đám mắt cao hơn đầu, có tài thì phải phô ra, như vậy bọn họ mới không dám coi thường!”
Chiếc vòng tay đối với hắn đã hơi chật. Trần Ánh Trừng loay hoay một lúc lâu, nhìn thấy hắn nhíu mày thì cười gượng:
“Thật sự đeo không vừa rồi, thôi cái này không mang nữa.”
Nàng ném vòng tay trở lại tủ, nửa người chui vào bên trong lục tìm, moi ra mấy bộ quần áo rõ ràng đã không còn vừa, tất cả đem ra ngoài.
“Đám này nhỏ rồi, sau này vứt đi, hoặc sửa lại đưa cho mấy đứa nhỏ khác trong sơn trang mặc.”
“Không được!” Hắn giơ tay chộp lại, ôm vào lòng, “Đây là tiểu thư tặng ta!”
“Không mặc được nữa thì giữ lại làm gì?” Trần Ánh Trừng chui đầu ra khỏi tủ, liếc hắn, “Sau này ta làm cho chàng bộ mới.”
“Tủ lớn thế này còn chỗ để mà.”
Hắn chu môi, kéo nàng ra khỏi tủ, gấp gọn mấy bộ đồ kia rồi đặt lại vào chỗ cũ.
Trần Ánh Trừng cũng đành chịu:
“Được rồi được rồi, giữ lại vậy, sau này để con ta mặc.”
Hắn ngẩn ra, ánh mắt lóe lên, thoáng tưởng tượng bộ dáng con của hai người, nhưng vẫn lắc đầu:
“Không ai được mặc.”
“Chậc, thật là keo kiệt.” Trần Ánh Trừng nhảy lên lưng hắn, cào eo hắn, “Sớm biết chàng quý mấy thứ đó vậy, không nỡ mặc, ta đã mỗi tháng làm cho chàng mười bộ tám bộ.”
“Lãng phí tiền.”
Hắn cúi đầu thu dọn lại tủ đồ mà nàng vừa làm loạn, bất chợt nhìn thấy một chiếc khăn tay ở góc tủ, thần sắc khẽ hoảng, vội dùng quần áo che lại.
Trần Ánh Trừng không để ý đến biểu hiện khác thường trong khoảnh khắc ấy, ghé vào vai hắn cười nói:
“Bổn tiểu thư nhiều tiền lắm, nuôi hai người như chàng cũng không thành vấn đề.”
“Tiểu thư có một mình ta còn chưa đủ, còn muốn nuôi hai?”
Giọng hắn lộ ra chút oán trách.
“Ta nói là hai chàng, chàng hiểu sai rồi.” Trần Ánh Trừng vòng tay ôm cổ hắn từ phía sau, cố gắng hôn lên mặt hắn, “chàng đi chuyến này, không biết bao lâu mới quay về, đến lúc đó đừng có nhớ ta đấy.”
“Không được nhớ sao?”
“Được nhớ, nhưng không được nhớ quá nhiều.”
Trần Ánh Trừng mặt mày cong cong, trong mắt mang theo ánh sáng lấp lánh:
“Ta sợ chàng nhớ ta rồi rơi nước mắt, không nhịn được mà bỏ lại sư phụ để quay về.”
“… Tiểu thư hiểu ta.”
Hắn không biết từ lúc nào đã đóng lại chiếc tủ, xoay người lại, bế bổng Trần Ánh Trừng lên.
“Nếu ta nhớ nàng, ta sẽ trở về.”
Trần Ánh Trừng bị hắn bế đặt lên bàn, bật cười khanh khách, vòng tay ôm lấy cổ hắn:
“Sao chàng lại không có chí khí như vậy? Nếu nhớ ta, thì viết thư cho ta. Chờ sư phụ khỏe lại, dẫn người cùng nhau trở về.”
“Sư phụ sẽ không sao.”
Hắn cúi người, cọ nhẹ mũi nàng, “Ta sẽ tìm được cách chữa trị nội đan.”
Hắn nhắm mắt hôn nàng, nhưng Trần Ánh Trừng vẫn chưa kịp đáp lại, vì mải phân tâm bởi lời hắn vừa nói.
Chữa trị nội đan.
Quả là một cụm từ xa lạ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-gia-toc-phan-dien/chuong-42.html.]
Nội đan bị vỡ là không thể phục hồi. Tu sĩ mất đi nội đan chỉ có thể dùng tà thuật để cướp đoạt nội đan của người khác, rồi hóa thành của mình.
Toàn bộ Thanh Hà đại lục, có thể khiến nội đan tái sinh, e rằng chỉ có nam chính với thiên phú dị bẩm mới làm được.
Hiện giờ nàng chỉ mong sư phụ có thể tỉnh lại, bảo toàn được tính mạng là tốt rồi.
Đang chìm trong suy nghĩ, cằm nàng bị ai đó khẽ nâng, hơi thở ấm áp phả bên tai.
“Tiểu thư, ngày mai ta sẽ đi rồi.”
Hắn hạ giọng nói, nắm lấy cổ tay nàng kéo xuống dưới, đầu ngón tay khẽ xoay trong lòng bàn tay nàng, cụp mắt chăm chú nhìn nàng không rời.
“Nàng không muốn nói gì với ta sao?”
“Khụ.”
Trần Ánh Trừng cố ý lùi ra sau, làm bộ như huynh đệ mà vỗ vai hắn, “Thuận buồm xuôi gió.”
“Tiểu thư!”
Hắn bất mãn, cúi người đè xuống. Trần Ánh Trừng duỗi tay ra chắn, không lệch không chệch túm lấy đai lưng hắn.
Y phục trên người hắn được mặc rất chỉnh tề, vậy mà chỉ một cái kéo nhẹ của nàng đã trở nên lộn xộn, lộ ra xương quai xanh với đường cong rõ ràng.
Trần Ánh Trừng năm ngón tay luồn vào tóc hắn, chiếc phát quan vừa mới đội lên cũng bị nàng gỡ xuống.
Bọn họ rõ ràng là đang đùa giỡn, ôm nhau thân thiết, nhưng lực đạo của hắn lại nặng nề như muốn hòa nàng vào m.á.u thịt, khắc sâu vào tận xương tủy.
Trần Ánh Trừng tựa vào vai hắn thở dốc, mặt bàn trở nên hỗn loạn, có vệt nước sáng lấp lánh.
“Phải thay cái bàn khác rồi.”
“Đừng thay.”
Hắn nhẹ nhàng cắn lên gáy nàng, ánh mắt mờ mịt, trong lòng dằn vặt bởi sự bất an khi sắp phải chia xa tiểu thư, đến mức không nghe rõ nàng vừa nói gì.
Dường như nàng có nói chữ “đổi” gì đó…
Không được đổi!
Mọi thứ ở đây không thể thay đổi, dù chỉ một chút.
Khi hắn rời đi thế nào, lúc trở về cũng phải y nguyên như vậy.
“Tiểu thư… tiểu thư… Trừng Trừng, ta sẽ trở về rất nhanh thôi, nhất định sẽ về trước cuối năm…”
“Trừng Trừng… phải chờ ta.”
Hắn thì thầm bên tai nàng, giọng run rẩy khiến tim Trần Ánh Trừng cũng nghẹn lại theo.
“Ta sẽ chờ chàng, nhất định sẽ chờ chàng.”
Trần Ánh Trừng ôm chặt lấy hắn, vô tư truyền cho nhau hơi ấm cơ thể.
Bọn họ rời đi vào lúc chạng vạng, sáng sớm hôm sau, Trần Ánh Trừng đã bò dậy, mở chiếc tủ dưới giường.
Mười mấy năm không học tiếng Anh, khi nhìn đến những tờ giấy ghi lại cốt truyện thì trong khoảnh khắc nàng có chút xa lạ, may mà đời trước nàng từng học rất nghiêm túc, nhìn vài tờ rồi cuối cùng cũng dịch được ra.
Nàng lấy ra phần có liên quan đến Xích Nhật học viện trong cốt truyện, ghi lại những nhân vật then chốt.
Giang Tùy Sơn, Bách Lý Ngôn Đông, Tạ Hữu Tình, Vu Nhu, Dương Liễu Sinh… những người này đều là những kẻ phải tránh xa.
Đã ở trong Xích Nhật học viện, khó tránh khỏi sẽ tiếp xúc với các nhân vật liên quan đến cốt truyện. Tiểu Tước lại là đồ đệ của Xa Chí, càng dễ thu hút những kẻ tò mò, dù nhìn thế nào cũng không tránh được.
Chuyến này hắn đi tới Xích Nhật Thành, vừa vặn trùng với lúc Kiếm Các mở cửa. Trần Ánh Trừng sợ hắn hứng chí nổi lên mà năm nay liền đi khiêu chiến, nên viết luôn cả những cơ quan bí mật mà mình từng mơ thấy vào.
Cô ghi lại hết tất cả những tin tức hữu ích mà mình còn nhớ, sau đó đổi bút, chấm chu sa, khoanh tròn hai cái tên “Giang Tùy Sơn” và “Dương Liễu Sinh”.
Không nói đến những kẻ khác, riêng hai người này thì phải đặc biệt cảnh giác, tốt nhất là vĩnh viễn đừng có dính dáng gì đến họ.
Đợi cho mực khô, Trần Ánh Trừng gấp lá thư lại, nhét vào chiếc túi thơm do chính tay mình làm.
Thứ này nàng đã học may theo Cần Nương suốt nửa tháng. Trước đêm động phòng vốn định đưa cho hắn, nhưng vì tay nghề thô vụng không tiện lấy ra, nên cứ để mãi trong rương.
Tối qua bị hắn vô tình lôi ra, làm ầm lên đòi mang theo, Trần Ánh Trừng đành lấy ra, nhờ Cần Nương giúp chỉnh sửa lại một chút, hôm nay thì giao cho hắn mang đi.
Lần này hắn đi, ngày trở về chưa rõ.
Hai người ở bên nhau đã lâu như vậy, đây là lần đầu tiên phải chia xa lâu đến thế. Trần Ánh Trừng từng lặng lẽ khóc một lần khi không có ai, nhưng đến giờ phút chia ly, nàng lại thấy bình tĩnh hơn nhiều.
Người con trai của Lãnh Tương Thất, Trần Ánh Trừng nghi ngờ chính là Lãnh Thành Quang. Hôm nay nàng lật lại những ghi chép trước kia, phát hiện nhiều chi tiết nhỏ mình từng quên hoặc không để ý, càng thêm chắc chắn suy đoán của bản thân.
Hiện tại cốt truyện không bị rối loạn, mà là đã nhảy cóc qua nhiều giai đoạn, trực tiếp đi tới thời điểm Lãnh Tương Thất chết.
Sau cái c.h.ế.t đó, tu vi của Lãnh Thành Quang tăng vọt, sinh ra tâm ma, bắt đầu tu luyện tà thuật.
Hắn tàn sát dân trong thành để làm vật tế, tu vi nhanh chóng đạt đến cảnh giới Nguyên Anh, một lòng muốn chiếm lấy vị trí thành chủ, ngày càng trở nên điên cuồng.
Nhưng chuyện đó vốn xảy ra sau khi nam chính rời khỏi Kiếm Các, sau khi nhà họ Trần bị diệt môn.
Giờ đây lại nhảy qua đoạn Trần gia bị diệt, đi thẳng đến cái c.h.ế.t của Lãnh Tương Thất, có lẽ điều này đồng nghĩa với việc vận mệnh của họ đã thay đổi.
Tiếp theo là chờ nam chính vào Xích Nhật học viện, quét sạch ma đạo, mở ra một thời đại thái bình thịnh thế.
Việc Tiểu Tước đến Xích Nhật học viện vào lúc này, có lẽ là chuyện tốt vừa tránh được thời điểm nam chính nhập học, cũng tránh tiếp xúc với Lãnh Thành Quang.
Nếu hắn thật sự nảy sinh ý định tranh đoạt thành chủ, thì Tiểu Tước không nghi ngờ gì sẽ là cái gai trong mắt hắn.
Nhưng mà…
Trần Ánh Trừng cảm thấy Lãnh Thành Quang hiện tại vẫn chưa điên đến mức ấy. Dù nàng có mắng hắn bao nhiêu lần đi nữa, vẫn phải thừa nhận một điều:
Hiện tại, Lãnh Thành Quang thật sự là một vị quan tốt. Từ khi bước vào Thanh Bảo Tư nửa năm trước, những việc hắn làm cho dân chúng đều là thật lòng.
Một viên quan một lòng vì dân như thế, sao có thể đi đến mức phóng hỏa tàn sát dân chúng?
Nếu vận mệnh của nhà nàng có thể thay đổi, vậy Lãnh Thành Quang có thể không? Cả thành dân chúng kia, có thể cũng thoát khỏi bi kịch?
Nam Cung Tư Uyển
Trần Ánh Trừng không kể suy nghĩ này cho bất kỳ ai, vì có nói ra cũng không ai hiểu được. Giờ Tiểu Tước đã đi, nàng tính toán sẽ tự mình điều tra chuyện này.
…
Lần này đi Xích Nhật Thành, họ chọn đường thủy. Thuyền của học viện điều động từ Giao Châu, nhanh hơn gấp mười lần thuyền thường, không dừng lại giữa đường.
Trần Ánh Trừng ra bến tiễn Tiểu Tước, ngắm chiếc thuyền nhỏ toàn thân tuyết trắng kia, không khỏi cảm thán:
“Xích Nhật học viện, quả nhiên cái gì cũng là hàng tốt.”
“Tiểu thư thích? Vậy ta…”
“Hừm, thứ này chàng không làm được đâu.”
Trần Ánh Trừng đặt ngón trỏ lên môi hắn, hai người nhìn nhau cười, khiến bầu không khí chia ly cũng vơi đi không ít.
“Chàng đến Xích Nhật Thành, nhất định phải cẩn thận một chút, đừng xung đột với người ta.”
“Ừ.”
“Bên trong Xích Nhật học viện vô cùng phức tạp, nếu gặp bất kỳ vấn đề gì, có thể tìm nhị ca của ta.”
“Ừ.”
“Không cần tiếc tiền, nếu thiếu thì cũng tìm nhị ca của ta.”
“… Được rồi.”
Trần Ánh Trừng hỏi: “Chàng không có gì muốn nói với ta sao?”
“Tiểu thư.”
“Hửm.”
“Phải nhớ đến ta mỗi ngày.”
Trần Ánh Trừng bật cười khúc khích, “Nghe buồn nôn vậy?”
Hắn nghiêm túc nhìn nàng chằm chằm, lặp lại lần nữa: “Mỗi ngày đều phải nhớ.”
“Được rồi, ta sẽ nhớ.” Bến tàu người đông đúc, Trần Ánh Trừng đè nén xúc động muốn ôm lấy hắn, chỉ nhẹ nhàng móc ngón út với hắn, “Mỗi ngày đều nhớ.”
Trên gương mặt hắn cuối cùng cũng hiện lên một tia ý cười. Sau lưng là chiếc thuyền trắng bắt đầu khởi động, có người thò đầu ra gọi hắn:
“Giang huynh đệ, sao còn chưa lên thuyền!”
“Chờ chút.”
Giang Tùy Sơn đáp lời, duỗi tay ra muốn lấy túi thơm trong tay nàng. Nhưng lại thấy thần sắc Trần Ánh Trừng cứng đờ, nắm chặt túi, không chịu buông.
“Hắn vừa rồi gọi chàng là gì?”
Giang Tùy Sơn mím môi, thấp giọng nói: “Tiểu thư, đó là tên nhạc phụ ban cho ta.”
Trước khi đi, hắn đã bái biệt Trần Nguyên Phúc và Thẩm Tịnh, đúng là có nghe Trần Nguyên Phúc nhắc đến chuyện đặt tên.
Trần Ánh Trừng ánh mắt đăm đăm, chậm rãi nói: “Vậy sao hắn gọi ngươi là ‘Giang huynh đệ’? Ta tưởng ngươi sẽ họ Trần, hoặc là họ Xa chứ, sao lại là… Giang?”
“Khi ta còn nhỏ lưu lạc bên ngoài, đã có tên riêng của mình.”
“Là gì?”
“Giang Tùy Sơn. Giang là sông chảy, Tùy là đi theo, Sơn là núi.” Hắn cụp mắt xuống, cẩn thận quan sát biểu cảm của Trần Ánh Trừng, “Tiểu thư… không thích tên này sao?”
Trần Ánh Trừng: “……”
“Rất hay.” Nàng nở một nụ cười dịu dàng, đẩy nhẹ hắn xoay người, nhân lúc hắn không để ý nhanh tay rút tờ thư ra khỏi túi thơm, chỉ để lại túi rỗng rồi nhét vào tay hắn, “Đi nhanh lên, thuyền sắp rời bến rồi.”
Hắn ngoái đầu lại: “Tiểu thư, chuyện cái tên này, ta không cố ý giấu nàng.”
“Ta biết.” Trần Ánh Trừng thúc giục hắn lên thuyền, đứng bên bờ vẫy tay với hắn, “Tên rất dễ nghe.”
“Chờ, chờ ta trở về, ta sẽ kể hết cho.”
“… Được.”
Mái chèo đẩy nước tung sóng, chỉ trong chớp mắt, Trần Ánh Trừng bên bờ đã chỉ còn là một chấm nhỏ.
Giang Tùy Sơn vẫn còn đứng trên boong tàu, nhìn về phía bến xa, cho đến khi sương mù trên mặt nước che khuất tầm nhìn.
Trong đầu hắn không ngừng vang vọng phản ứng của Trần Ánh Trừng khi nghe tên mình, một nỗi bất an lại dâng lên, xen lẫn cảm giác mất mát và lưu luyến không rời khi chia tay nàng.
Tiểu thư quả nhiên là không thích cái tên này.
Câu nói cuối cùng giữa họ trước khi chia xa, đáng lẽ không nên là một đoạn đối thoại lưng chừng thế này.
Giang Tùy Sơn xoay người đi vào khoang thuyền của Xa Chí, ngồi xổm xuống bên cạnh ông, ôm lấy trái tim đang nhói đau:
Rất muốn quay về.
Bọn họ vừa mới chia tay, mà hắn… đã bắt đầu nhớ nàng rồi.